Khương Tri Tri rất chắc chắn rằng nguyên chủ cũng không quen biết người phụ nữ này, hơn nữa từ nhỏ cô đã được dạy rằng không nên nói chuyện với người lạ, không ăn thức ăn hay uống nước của người lạ.
Vì vậy, trước sự nhiệt tình của bác gái, cô có chút cảnh giác: “Cháu không nhớ đã gặp bác, có lẽ bác nhận nhầm người rồi.”
Bà lão vỗ đùi một cái, kêu lên: “Bác không nhận nhầm đâu, một cô gái xinh đẹp thế này, làm sao bác có thể nhầm được? Lúc đó cháu còn nhỏ, cháu có nhớ tiệm may trước cửa nhà mình không?”
“Quần áo của mọi người trong đại viện chỗ cháu đều do bác làm. Bác còn nhớ lúc đó cháu buộc hai b.í.m tóc, đôi mắt to tròn, trông rất đáng yêu. Bác từng nói với mẹ cháu, đứa trẻ này lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân.”
“Bác vừa nhìn đã thấy quen quen, mà đúng là vậy, cháu bây giờ chẳng khác gì lúc nhỏ, vẫn xinh đẹp như thế.”
Nói rồi, bà lão quay sang nói chuyện với mấy người khác: “Hồi đó tôi làm ở tiệm may, nơi cô ấy ở toàn là người có địa vị. Các đứa trẻ khác mặc vải thô, nhưng viện của cô ấy nhiều trẻ con mặc vải tốt như cát lương, thậm chí còn có cả lụa.”
Khương Tri Tri nhìn thấy sự nhiệt tình của bà lão, trong lòng có chút không chắc chắn, chẳng lẽ bà ấy thực sự đã gặp nguyên chủ khi còn nhỏ?
Bà lão tiếp tục trò chuyện với mọi người xung quanh, còn lấy táo trong túi ra chia cho mọi người ăn: “Táo nhà trồng đấy, ngọt lắm.”
Bà cũng đưa cho Khương Tri Tri, nhưng cô mỉm cười từ chối: “Bây giờ cháu không muốn ăn gì ạ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play