Trương Triệu nhìn hai người đang ôm nhau, không nói nên lời. Cả nhóm của họ đã lật tung cả ngọn núi để tìm, vậy mà hai người này vẫn còn tâm trạng ôm nhau ở đây.
Chu Tây Dã chỉ cau mày nhìn hai người: “Đưa họ vào lều trước, cho họ ăn chút gì đó. Sáng mai sớm đưa xuống núi.”
Tôn Hiểu Nguyệt hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại còn nghĩ có người nhìn thấy càng tốt! Cô ta thản nhiên nói với nhóm của Chu Tây Dã: “Cảm ơn các đồng chí bộ đội.”
Chu Tây Dã nhíu mày, không nói gì mà quay người rời đi.
Trương Triệu thì không hài lòng: “Điểm thanh niên trí thức của các người không nhận được thông báo sao? Gần đây không được lên núi, rất nguy hiểm.”
Tôn Hiểu Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi biết chúng tôi lên núi gây phiền phức cho các anh, nhưng núi lớn thế này, các anh chỉ làm đường, những chỗ khác thì không sao. Chúng tôi chỉ muốn vào núi kiếm chút sản vật cải thiện bữa ăn cho điểm thanh niên trí thức thôi.”
Trương Triệu không muốn nói thêm, ném lại một câu cứng nhắc: “Đi trước đi, đừng tụt lại phía sau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT