Tôn Hiểu Nguyệt kéo Trần Song Yến ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh, nước mắt rơi lả chã.
Trần Song Yến giật mình hoảng hốt: “Rốt cuộc là sao? Cô đừng khóc.”
Tôn Hiểu Nguyệt dụi mắt, nói với giọng thảm thương: “Thật ra, tôi quen biết Khương Tri Tri, cô ta là con nuôi của bố mẹ tôi…”
Rồi cô ta đảo ngược sự thật, nói rằng Khương Tri Tri chiếm đoạt chỗ của cô ta, ở nhà còn bắt nạt cô ta, làm đủ cách để lấy lòng bố mẹ, sau lưng lại cướp đồ của cô ta, sợ Trần Song Yến không tin, cô ta lấy ra bức ảnh gia đình chụp vào năm cô ta mới về Nhà họ Khương.
Cô và Khương Tri Tri đứng ở phía sau, Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh ngồi ở phía trước, nhìn bức ảnh, cả gia đình trông rất hòa thuận và hạnh phúc.
Trần Song Yến nhìn bức ảnh, lập tức tin lời Tôn Hiểu Nguyệt, vì trong ảnh, Tôn Hiểu Nguyệt và Tống Vãn Anh giống hệt nhau, nhìn là biết m.á.u mủ ruột rà, còn Khương Tri Tri mắt sáng răng đều, trông không giống người trong nhà họ Khương.
Suy nghĩ về hoàn cảnh của Tôn Hiểu Nguyệt, Trần Song Yến không kìm được mà thương xót:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play