Tế Thế vừa mới đóng máy, tiến vào giai đoạn hậu kỳ. Giang Thu Thập theo thông lệ tuyên truyền cho phim, sau khi đăng một bài viết với chín tấm ảnh lên Weibo, hắn còn tiện thể tương tác vài câu trong khu bình luận.

Mười Ba Sát: A a a a a anh Thập cuối cùng cũng đóng máy rồi! [Tình yêu] [Rải hoa]Giang Thu Thập V: Ừ, hy vọng Tế Thế có thể sớm ngày ra mắt mọi người. [Nhe răng]

Anh Thập hôm nay có lật thẻ bài của em không: Anh Thập, nhìn em nhìn em nè! [Khóc lớn] [Khóc lớn] [Khóc lớn]Giang Thu Thập V: Thấy rồi. [Kính râm]

Tiểu Phong Diệp nha: Anh Thập sắp tới có dự định gì không ạ? [Cười khóc] [Cười khóc] Lần nào anh cũng bế quan lâu ơi là lâu, tụi em nhớ anh lắm.Giang Thu Thập V: Vẫn chưa chắc chắn nữa. Các em hãy sống thật tốt, yêu bản thân, yêu gia đình nhé. [Cố lên]

………

Khu bình luận lại bắt đầu một đợt gào thét mới, một đại cảnh hiện trường các fan mẹ, fan em gái, fan bạn gái thét chói tai vì tình yêu. Giang Thu Thập lướt thêm chừng mười phút rồi tắt điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn trời sinh đã biết cách lấy lòng người khác mà không sa vào lối mòn, ai nấy đều cho rằng hắn đã dốc hết ruột gan ra, không ai nỡ lòng giẫm đạp, trông không ai có vẻ chân thành hơn hắn.

So với trạng thái nghỉ ngơi sau khi quay xong của hắn, các fan còn phải lo nhiều hơn. Lúc quay phim thì mong bảo bối mau đóng máy đừng để mệt, quay xong rồi lại thúc giục diễn viên mau vào đoàn phim mới, "lương thực" không đủ rồi!

Nhưng bộ phim tiếp theo vẫn chưa chốt, Giang Thu Thập hiện tại không thiếu lưu lượng, chỉ cần chọn vài kịch bản hay để dát vàng tên tuổi. Hắn đã từ chối rất nhiều thông báo, dự định nghỉ ngơi một chút, nhưng có một lời mời chụp cho tạp chí hạng hai, sau khi cân nhắc có thể sẽ nhận.

Lần đầu tiên Giang Thu Thập lọt vào mắt công chúng là qua siêu phẩm điện ảnh Thiên Tương Minh, cả nam và nữ chính đều là người mới. Khi đó, Giang Thu Thập mới mười lăm tuổi đã dựa vào khí chất hoàn toàn phù hợp với vai chính mà trúng tuyển, sau khi nhận thù lao, một phần hắn gửi cho cô nhi viện, một phần giữ lại để đi học.

Tuy trường học có thể miễn giảm học phí cho học sinh thành tích xuất sắc, cũng có thể xin trợ cấp khó khăn, nhưng nếu Giang Thu Thập đã có thể kiếm tiền, cớ gì phải chiếm một suất của người khác?

Thiên Tương Minh sau khi ra mắt đã đạt hiệu quả vô cùng tốt, lúc đó Giang Thu Thập cũng đã có chút danh tiếng. Không phải không có công ty muốn săn đón nam chính, nhưng bản thân nam chính ngoài việc tham gia một lễ trao giải ra thì biến mất không tăm tích, cầm thù lao đi học mất rồi.

Chờ hắn tốt nghiệp, đầu tiên là vừa học vừa làm thi nghiên cứu sinh, sau đó lại tình cờ nhận được vai nam chính Thành Uyên trong một bộ phim kinh phí thấp. Nhưng không ai ngờ, một bộ phim truyền hình kinh phí thấp lại có thể hot đến vậy, hot đến mức danh tiếng của Giang Thu Thập nháy mắt vọt lên hàng sao hạng hai tuyến trên, ngay cả không ít trang truyền thông chính thống cũng trở thành fan cứng của "Thành Uyên", chỉ sau một đêm, meme của hắn đã lan tràn khắp nơi.

Sau đó, trong mắt người ngoài, Giang Thu Thập đã xác định con đường phát triển trong giới giải trí. Hắn nhanh chóng bình tâm lại, bắt đầu nỗ lực tiến vào vòng phim ảnh chính thống. Hắn bắt đầu từ bỏ một phần nhỏ lưu lượng, sau khi loại bỏ bộ phận fan nhỏ tuổi, danh tiếng của hắn ngược lại ngày càng cao, fan cũng ngày càng chiến.

Nhưng tác phẩm của Giang Thu Thập cũng chỉ có năm, sáu bộ mà thôi, hắn thậm chí còn chưa từng tham gia một show giải trí chính thức nào. Các công ty trong giới giải trí khi phân tích trường hợp của Giang Thu Thập đều cảm thấy khó tin. Cuối cùng quy về một kết luận: Đây đều là mệnh.

Sự thật đúng là như vậy, con đường của Giang Thu Thập gập ghềnh mà lại thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ phạm sai lầm, chưa bao giờ nói sai một câu nào. Truyền thông muốn cắt câu lấy nghĩa cũng phải dựa vào cắt ghép hậu kỳ, ngay cả việc xào couple, một kịch bản chỉ cần sơ sẩy là toang, hắn cũng xử lý gọn ghẽ.

Người đời đều nói hắn thuận buồm xuôi gió, không ai biết hắn sống như đi trên lưỡi đao, mỗi bước đều nơm nớp lo sợ.

Giang Thu Thập nghĩ: Ta vốn tưởng mình có thể.

Và hắn đã thực sự làm được.

Hắn không thể khiến tất cả mọi người yêu thích, nhưng hắn phải khiến được nhiều người yêu thích nhất. Dù cho đó chỉ là sự yêu thích bề ngoài.

Hắn ngồi ở ghế sau ô tô, nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ của chính mình trên màn hình quảng cáo của trung tâm thương mại ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt.

Biển quảng cáo lớn cho thương hiệu đồng hồ xa xỉ Tyoys nổi bật trên con phố sầm uất. Người trên màn hình đeo một cặp kính gọng vàng, mi mắt như có như không cụp xuống, đang lặng lẽ nhìn vào mặt đồng hồ trên cổ tay. Gương mặt lãnh đạm, nhưng đuôi mắt lại ẩn chứa tình ý.

Vừa hay, hai ngày nữa hắn phải tham gia sự kiện cắt băng khánh thành của Tyoys. Bình thường những thông báo kiểu này hắn lười đi, nhưng hợp đồng đại ngôn của Tyoys vẫn chưa hoàn toàn ổn định, hiện tại hắn chỉ là "Đại sứ hợp tác thương hiệu khu vực Châu Á - Thái Bình Dương". Tuy hai bên đều có ý định hợp tác tiếp, nhưng để hợp đồng mùa sau có thể nâng cấp, vẫn phải đích thân chạy đi chạy lại để giữ quan hệ.

Người đại diện đã bàn với hắn, khả năng giành được vị trí người phát ngôn toàn cầu là rất có hy vọng.

10 giờ sáng hôm sau, Tyoys đăng thông báo về việc Giang Thu Thập sẽ tham gia sự kiện cắt băng khánh thành lên Weibo chính thức, còn đính kèm một đoạn hậu trường quảng cáo ngắn mười giây. Khu bình luận của fan lại nổ tung, Weibo chính thức hoàn toàn thất thủ.

"A a a a a a a con trai cưng nhìn mẹ đi, đây là cái tiểu khả ái tuyệt thế gì vậy..."

"Lầu trên bị gì vậy, thế này cũng gọi mẹ được à? Weibo chính thức xin hãy nói với anh Thập là em muốn ngủ với ảnh, fan bạn gái điểm danh."

"Em xếp hàng, cầm bảng số tình yêu, điểm danh."

"Màn hình hơi bẩn, liếm liếm liếm "

"..." Kèm ảnh gà thét.JPG

Đoạn hậu trường này Giang Thu Thập không có nhiều ấn tượng lắm. Mắt kính của hắn bị dính sương mù, nên hắn lấy khăn lau kính ra lau, rồi đeo lại cẩn thận, còn đẩy gọng kính một chút. Hắn không ngờ nhiếp ảnh gia lại đưa cả đoạn này vào.

Có những fan với khứu giác nhạy bén đã ngửi thấy mùi hợp tác sắp được nâng cấp. Chưa đợi các fan che giấu kỹ, đám anti-fan chạy còn nhanh hơn cả fan chân chính đã bắt đầu hành động. Chẳng biết họ moi đâu ra ảnh chụp màn hình của mấy fan nhỏ, treo lên mỉa mai thẳng thừng.

"Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã bắt đầu hám fame, quả nhiên fan não to như mặt idol."

"Phong Diệp? Chắc là lũ điên thì có, quả nhiên fan nào chủ nấy."

"Thời buổi này fan mặt dày thế à? Tyoys là ai chứ, Tyoys chưa bao giờ có người phát ngôn Trung Quốc đâu nhé, lũ fan não tàn nghĩ đây là hàng rách ngoài đường muốn nhặt là nhặt à?"

... ... ... ...

Các Phong Diệp (tên fanclub của Giang Thu Thập) dĩ nhiên tức điên, nhất thời cãi nhau gà bay chó sủa. Một số anti-fan thậm chí còn chạy đến Weibo chính thức của Tyoys để lăng mạ, các fan phải cậy đông để lấp liếm đi.

Tiện thể report một loạt.

Giang Thu Thập cũng không bận tâm nhiều, hắn không thích fan vì mấy chuyện vặt vãnh mà cãi tới cãi lui, nhưng khuyên được thì đã khuyên cả rồi, phòng làm việc ngầm cũng đã có hành động.

Nhưng, không thể nào bảo họ thoát fan được.

Trong mắt hắn, bị chửi mắng vì những chuyện hư vô mờ mịt thật sự khiến người ta lười cả việc tức giận.

Hắn trước nay không để bụng.

Vẫn là công việc trước mắt quan trọng hơn.

Sự kiện diễn ra hai ngày sau tại trung tâm thương mại Trường Hằng ở thành phố Thanh Nguyên. Đêm đó, sau khi Tyoys thông báo chính thức, phòng làm việc của hắn đã chia sẻ lại, còn dễ thương dặn dò các fan có mặt hãy chú ý an toàn.

Giang Thu Thập không ở thành phố Thanh Nguyên, nên đã đặt vé máy bay. Trợ lý sớm đã sắp xếp lịch trình, hắn tự mình thu dọn một ít đồ dùng cá nhân, còn lại như quần áo, phụ kiện đều có nhãn hàng tài trợ, không cần phải lo.

Các fan và truyền thông có mặt khắp nơi sớm đã biết thông tin chuyến bay. Giang Thu Thập cũng biết, chắc chắn sẽ có fan ra sân bay tiễn, hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nghiêm cấm hành vi này.

Suy cho cùng, cơ hội fan được gặp hắn không nhiều, hắn cũng chưa bao giờ tổ chức fan meeting hay những thứ tương tự.

Các nhóm fan đã sớm lan truyền tin tức, từng người trồi lên nhắn tin, xác định số lượng người ra sân bay, bàn bạc cách tổ chức.

"Mười Phiến Tiểu Phong Diệp" là một fan mới, cô bé vừa hay ở thành phố này, cũng hưng phấn báo danh. Sau khi vào nhóm, cô bé có chút do dự, nghe quản lý viên nói tốt nhất là mười hai giờ đến chờ, không khỏi hỏi: "Sao lại sớm thế ạ, không phải chuyến bay lúc bốn rưỡi sao?"

Quản lý viên [Thập Toàn Thập Mỹ Mười] rất kiên nhẫn: "Đây xem như là sự ăn ý giữa anh Thập và chúng ta đó, lần nào anh ấy cũng đến sớm, rồi ký tên cho chúng ta. Mấy đứa cũng có thể mang đồ lưu niệm đến xin chữ ký."Thập Toàn Thập Mỹ Mười: Nhưng nhớ kỹ nhé, mỗi người chỉ được ký một cái thôi!Thập Toàn Thập Mỹ Mười: Chuyện quan trọng nói ba lần: Mỗi người chỉ được ký một cái! Mỗi người chỉ được ký một cái! Mỗi người chỉ được ký một cái! Không được chen lấn xô đẩy, không được bật đèn flash! Ai làm phiền anh ấy sẽ bị cấm tham gia mọi hoạt động, vĩnh viễn.

Sau đó, quản lý viên đặt câu đó thành thông báo nhóm.

Gió Thu Cuốn Hết Lá Vàng: Vậy có thể ký giùm bạn không ạ? Em có mấy người bạn thân muốn có chữ ký lắm.Thập Toàn Thập Mỹ Mười: Không được, lần này em ký nhiều thì lần sau người khác cũng sẽ làm vậy.Mười Phiến Tiểu Phong Diệp: Oa, anh Thập tốt quá.Gió Thu Cuốn Hết Lá Vàng: [Khóc] Vậy phải làm sao bây giờ?Thập Toàn Thập Mỹ Mười: Đó là dĩ nhiên, anh Thập rất cưng fan.Thập Toàn Thập Mỹ Mười: @Gió Thu Cuốn Hết Lá Vàng Thôi được rồi, lá rụng. Dù sao chị cũng có chữ ký rồi, chị nhường suất của chị cho em.Gió Thu Cuốn Hết Lá Vàng: A a a a a a a cảm ơn! Quản lý viên đại đại em yêu chị! [Nhận lấy nụ hôn của em.jpg]Thập Toàn Thập Mỹ Mười: Không được, nụ hôn đầu của chị phải để dành cho anh Thập [doge][doge]

Các bạn nhỏ trong nhóm nhanh chóng thả icon đầu chó khinh bỉ hành vi mê trai của quản lý viên.

Quản lý viên lại nhấn mạnh mấy lần quy tắc ở sân bay, như không được chen lấn người đi đường, không được la hét ồn ào, phải giữ im lặng, không được đứng quá gần Giang Thu Thập, chụp ảnh không được bật đèn flash, sau đó thống kê số lượng người, cập nhật thời gian địa điểm lên thông báo nhóm, còn rất chu đáo đính kèm bản đồ, kêu gọi các bạn có thời gian cùng đi chung xe.

Chiều hôm sau, khoảng hai giờ kém năm, ở sảnh chờ trên lầu hai, quản lý viên [Thập Toàn Thập Mỹ Mười] mắt sắc chú ý thấy xe của Giang Thu Thập đang từ từ dừng lại ở cửa.

"Đến rồi đến rồi!" Cô hưng phấn hẳn lên, lại một lần nữa quay lại nhắc nhở những người phía sau, "Không ai được la hét ồn ào, không được chen lấn, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi hiểu rồi."

"Tiểu nhân hiểu rồi!"

Mấy chục cô gái trẻ cầm trong tay thư, hộp quà, kích động không thôi.

"Chúng ta không xuống dưới sao?"

Quản lý viên nói: "Không cần, đừng làm phiền anh ấy làm thủ tục check-in, lát nữa ra cửa thang cuốn chờ. Anh Thập sẽ đi lên." Cô bình tĩnh nói, "Đây là sự ăn ý của chúng ta."

"Đừng tặng quà, không tiện mang lên máy bay."

"Nhắc lại lần nữa nhé, chỉ được ký một cái, ký xong thì qua một bên cho người khác. Không được chen vào anh ấy!"

"Hiểu rồi hiểu rồi."

Một đám người vây quanh sau thang cuốn ríu rít khe khẽ, mấy quản lý viên đứng ở hàng đầu, tay trong tay tạo thành một bức tường người, đè nén những fan nhỏ đang không yên.

Bên cạnh Giang Thu Thập là một cô trợ lý nhỏ, kéo một chiếc vali nhỏ, còn bản thân hắn thì đeo một chiếc ba lô có thể kéo. Tiết trời tháng tư vẫn còn hơi lạnh, hắn mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh nhạt, cổ tròn, để lộ cổ áo sơ mi thẳng thớm bên trong, quần tây thường ngày màu xám nhạt, và một đôi giày trắng cùng tông màu sáng. Cả người trông nhạt nhòa, dịu dàng, nhưng lại mang theo sức sống của tuổi trẻ.

Các cô gái đã không kìm được mà hét lên, tiếng kêu như nức nở, như kích động của con chuột hamster.

Giang Thu Thập thật ra rất không thích ra sân bay, nhưng hắn cũng không có cách nào khác để "đền đáp fan". Những thứ như tiệc sinh nhật hay fan meeting hắn chưa từng nghĩ tới. Nói thật, hắn không hề thích cuộc sống lúc nào cũng bị người khác dòm ngó, từng chút một đều bị phóng đại.

Chỉ là thói quen mà thôi, ai bảo hắn cần danh tiếng chứ.

Một mặt muốn danh tiếng, muốn fan ủng hộ, một mặt lại muốn fan ngoan ngoãn làm "fan đủ tư cách", chỉ bỏ tiền không dò hỏi, thần tượng yêu đương cũng không sốt ruột. Hắn cảm thấy mặt mình chưa dày đến thế.

Hưởng thụ cái gì thì phải trả giá cái đó, dù cho đôi khi phần trả giá ấy không hợp lý, nhưng... đó là điều tất yếu.

Sắc mặt Giang Thu Thập ôn hòa, cầm cây bút ký màu vàng viết xuống từng cái tên đã luyện tập qua. Các cô gái bên cạnh cầm điện thoại máy ảnh không ngừng nghỉ, vừa rụt rè cố gắng giữ khoảng cách lại vừa không nhịn được mà tiến lại gần.

Hắn cảm thấy khó chịu trong người, nhưng đến mày cũng không nhíu một chút, tháo khẩu trang ra, dịu dàng nở một nụ cười với họ.

Lại là một tràng tiếng kêu như chuột hamster.

Một fan lớn rất quen mặt của Giang Thu Thập mặc chiếc áo len màu cam, đó là màu tiếp ứng của hắn, cô làm mặt nghiêm túc: "Suỵt, im lặng nào."

Giang Thu Thập liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Nghĩ một lát, hắn nói thêm một câu: "Lúc nào cũng thấy em tổ chức hoạt động, chắc vất vả lắm nhỉ."

Cô fan lớn cứng đờ, sắc đỏ nhanh chóng lan từ cổ lên khắp mặt, thậm chí vành mắt cũng hơi đỏ lên.

Nếu không phải thật sự yêu thích, ai lại vui vẻ làm cái việc không công không danh phận còn bị người khác ghét này chứ.

Giang Thu Thập lại quét mắt một vòng quanh họ, ánh mắt rõ ràng ôn hòa, lại không hiểu sao mang theo chút nghiêm túc, một thứ áp lực dịu dàng.

Không ai nỡ làm cặp mắt ấy thất vọng.

Các cô bé cuối cùng cũng im lặng lại.

Giang Thu Thập ký tên cho từng người xong, đeo lại khẩu trang, mới gật đầu với trợ lý đang chờ bên cạnh: "Đi thôi."

Năm, sáu mươi chữ ký không phải là chuyện dễ dàng, viết đến cuối cùng tên mình cũng sắp không nhận ra. Giang Thu Thập không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, yên lặng nhận lấy một quyển, rồi trả lại, lặp đi lặp lại như thế mấy chục lần. Thậm chí đến cuối, mấy cô bé còn chủ động giấu sổ đi không cần hắn ký nữa.

Vành mắt đỏ hoe: "Anh Thập, em có chữ ký rồi, không cần đâu ạ."

"Đúng vậy đúng vậy, tụi em đều có rồi. Anh Thập đừng để mệt."

Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay, sau khi ký tên xong, Giang Thu Thập cùng trợ lý vào một quán Starbucks trong sân bay ngồi xuống. Hắn không có hứng thú với nhiều thứ trên đời, do đó cũng không có khẩu vị đặc biệt nào, nhưng để tiêu sưng, hắn gọi một ly Americano đá.

Cô trợ lý nhỏ gọi một ly mocha.

Các fan đứng ngoài cửa hàng, ríu rít, lách tách lách tách.

"Gió Thu Cuốn Hết Lá Vàng" là một cô gái trẻ trạc hai mươi, có gương mặt búng ra sữa, cũng đỏ mặt nhìn vào Starbucks. Vừa nãy lúc cô xin chữ ký, căng thẳng đến mức ảnh cũng không cầm nổi. Giang Thu Thập nhìn cô một cái, rồi cầm lấy tay cô, không nhanh không chậm viết, vừa nói một tiếng: "Cảm ơn."

Cảm ơn em đã thích tôi, ủng hộ tôi.

Cô căng thẳng đến sắp khóc, đỏ mặt ấp úng cũng nói lại một câu cảm ơn. Nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, cô thầm nghĩ: Anh ấy đẹp thật.

Anh ấy tốt thật.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play