Chương 01: Đập nát quả chanh

Căn nhà đối diện có người mới chuyển đến.

Người hàng xóm mới này thân phận bí ẩn, hành tung khó lường. Suốt hai tuần liền, cậu Khâu Thu chẳng hề chạm mặt đối phương lần nào.

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn mù tịt. Ít ra, ngay đêm đầu tiên họ chuyển đến, cậu từng mơ màng nghe thấy tiếng kéo lê đồ vật nặng nề, trầm đục. Nhờ vậy, cậu biết hàng xóm mới là một gã lập dị, nửa đêm nửa hôm lôi đồ vào nhà.

Khâu Thu chẳng mấy quan tâm đến sở thích kỳ quặc của người ta. Miễn là họ không động vào cậu, cậu chắc chắn cũng chẳng chủ động phá vỡ cái không khí yên bình này.

Sáng sớm, như mọi ngày, Khâu Thu dậy đi làm.

Cậu bước vào thang máy xuống tầng một. Ở góc khuất tối tăm chất đầy đồ đạc linh tinh dưới sảnh, “con chiến mã” của cậu đang chờ sẵn – một chiếc xe máy điện!

Vì là một người sợ giao tiếp, ngại người khác bắt chuyện trên đường, cậu đã dốc tiền mua chiếc xe máy điện cũ kỹ này, được người bán quảng cáo là “chín phần mười như mới” dù sơn đã tróc lởm chởm. Đội thêm chiếc mũ bảo hiểm màu hồng phấn do người bán tặng, hễ gặp người quen là cậu nhấn ga vọt lẹ.

Chủ yếu là để không ai kịp mở miệng chào hỏi cậu!!

Tiệm làm việc cách căn hộ của Khâu Thu không xa, chạy xe máy điện chưa tới mười phút là tới. Từ xa, cậu đã thấy tấm biển đỏ rực nổi bần bật của tiệm.

Mùa Hè Ngọt Ngào, Chanh Đập Tay.

Cửa tiệm đông học sinh qua lại, nhưng người vào mua thì lác đác. Khâu Thu dựng xe gọn gàng, tháo mũ bảo hiểm treo vào giỏ xe phía trước.

Vì sợ giao tiếp nên cậu chẳng buồn cắt tóc, giờ tóc đã dài ra kha khá. Khâu Thu tiện tay túm mớ tóc mái che mắt, buộc thành một chỏm nhỏ trên đỉnh đầu, để lộ vầng trán trắng trẻo, đầy đặn.

Trong tiệm chỉ có anh Trần Cảnh đang lười biếng tựa vào quầy nước, tay cầm quả chanh vung vẩy lung tung.

Liếc thấy Khâu Thu, mắt anh ta sáng rực, lập tức đứng thẳng người: “Thu Thu, cậu tới rồi!”

Bộ dạng như sói thấy cừu của anh ta khiến Khâu Thu khựng bước, môi mím lại, gật đầu đầy cảnh giác.

Gương mặt xinh xắn như thỏ con mà làm bộ hung dữ thì làm sao dọa được Trần Cảnh. Anh ta cười hì hì: “Hôm nay chị Điền Điềm không tới được, tí nữa tớ phải đi đón chị ấy, chắc phải phiền cậu trông tiệm một mình rồi.”

Chị Điền Điềm mà Trần Cảnh nhắc đến là bà chủ tiệm trà chanh này, một cô gái tốt nghiệp đại học về quê lập nghiệp, xinh đẹp lại dễ gần. Khâu Thu rất hợp với chị ấy.

Còn Trần Cảnh là nhân viên đến sau, quen biết với Điền Điềm, hình như quan hệ cũng khá thân. Khâu Thu không thân thiết với anh ta, cũng chẳng thích tọc mạch chuyện người khác, nên chưa bao giờ hỏi.

Người sợ giao tiếp mà, chỉ thích ru rú trong tổ ấm của mình thôi.

Nghĩ một lúc, Khâu Thu liền gật đầu đồng ý.

Dù sao trước khi Trần Cảnh vào làm, tiệm cũng gần như chỉ có mình cậu xoay xở. Một mình trông tiệm thì có gì khó đâu.

Thấy cậu gật đầu, Trần Cảnh reo lên, cởi đồng phục nhân viên: “Cảm ơn cậu nhiều nha, Thu Thu! Sau này tớ sẽ đổi ca cho cậu!”

“…Ừ.”

Khâu Thu đáp, nhưng trong lòng chẳng tin.

Tính anh Trần Cảnh rõ là kiểu con trai trẻ trâu, như một chú cún con nghịch ngợm, ham chơi, chỉ biết dán mắt vào chị Điền Điềm. Có thể đúng giờ đưa chị ấy về trấn đã là may lắm rồi.

Trước khi đi, Trần Cảnh vẫn không yên tâm, quay lại dặn: “Thu Thu, công việc cứ để khi có khách rồi tính. Bình thường không cần ép mình quá. Gặp khách không ngoan thì gọi cảnh sát ngay.”

Cửa tiệm chỉ cách đồn cảnh sát có vài phút, xuất động nhanh lắm.

Khâu Thu mặc đồng phục vào, giơ tay làm dấu OK với Trần Cảnh. Anh chàng này mới yên tâm rời đi.

Cửa tiệm lại yên tĩnh.

Chẳng có việc gì làm, Khâu Thu đành đứng ở bồn rửa chanh, thi thoảng ngẩng đầu nhìn chiếc xe máy điện đậu ngoài cửa, sợ bị ai đó lén lút lái đi mất.

Không phải cậu lo xa. Hồi Trần Cảnh mới tới, vì quá vô tư, một chiếc xe đạp giá bốn con số đã bị người ta lái đi mất, tới giờ vẫn chưa tìm lại được.

Đời này, người tốt nhiều, nhưng kẻ xấu cũng chẳng thiếu.

Vốn đã nghèo, Khâu Thu lại càng không thể để “con chiến mã” mua bằng cả đống tiền bị trộm đi mất!

Nhưng đến chiều, học sinh tan học, tiệm bắt đầu đông. Khâu Thu thấy nóng, cởi phăng đồng phục ra, chỉ mặc áo ba lỗ làm việc.

Cậu “xử” chanh nhanh gọn lẹ, cắt bỏ phần không ăn được, thêm đá, siro trái cây các loại, đập mạnh, rồi thêm trà, đậy nắp.

Động tác lưu loát, nhìn mà mê.

Đám học sinh xếp hàng chẳng giục cậu, kiên nhẫn chờ cậu làm từng ly, thi thoảng còn giơ điện thoại lén chụp chàng trai mải miết đập chanh chẳng buồn ngẩng đầu. Họ thấy vừa dễ thương vừa buồn cười.

Đến khi làm xong ly trà sữa cuối cùng, tiễn vị khách cuối, Khâu Thu mới nhận ra đã chiều muộn. Vài phút nữa là có thể đóng cửa tiệm về nhà.

Cậu ngẩng đầu nhìn chiếc xe máy điện ngoài cửa, lòng thấy yên tâm.

Giá mà kiếm được thật nhiều tiền ngay lập tức thì tốt, chẳng cần làm việc, chẳng cần giao tiếp, không mệt mỏi, ngày ngày nằm ườn. Nhưng phải bao lâu nữa, cậu mới sống được cuộc đời như thế?!

Cậu uể oải tựa vào quầy nước nghỉ ngơi, chẳng hề để ý cửa tiệm đã bị đẩy ra. Một người lặng lẽ quan sát cậu, rồi bước tới gần.

“Chào cậu.” Người đó cao lớn, giọng nói lạnh lùng gọi một ly trà chanh.

Giọng nói này khiến tai Khâu Thu ngứa ngáy khó hiểu. Cậu khẽ cọ cọ vành tai, lén đưa mắt từ quầy nước nhìn lên, bắt gặp gương mặt đối phương.

Khách mới có gương mặt rất ưa nhìn, làn da trắng lạnh, ngũ quan thanh tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt, mang chút vẻ bệnh tật. Đôi mắt thoáng ánh xanh biếc, như người lai.

Chắc là con lai, Khâu Thu thầm nghĩ.

Mặt cậu đỏ lên, đứng thẳng người, lấy hai quả chanh đã rửa sạch, bắt đầu “xử lý” thuần thục. Khi làm, bắp tay cậu khẽ căng, đường nét mượt mà, thu hút ánh nhìn.

Nhưng vị khách mới dường như chẳng để tâm tới cánh tay hay gương mặt cậu. Anh ta đứng ở vị trí vừa phải, ánh mắt lịch sự dừng lại trên ly trà chanh: “Không cho ngọt.”

Nghe vậy, tay Khâu Thu đang định thêm siro khựng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn đối phương: “Không thêm… sẽ hơi chua.”

Cậu tốt bụng nhắc nhở.

Đáng tiếc, chẳng nhận được phản hồi.

Vị khách mới nói một câu rồi im bặt, khẽ cụp mắt, như thể không hiểu nổi từ “chua” phức tạp kia.

Nhưng anh ta lại quá nổi bật, dáng cao chân dài đứng trước quầy, áp lực toát ra ngùn ngụt.

Khâu Thu thấy nóng ran, tim đập thình thịch, như thể bị một con thú săn mồi rình rập, chỉ cần lơ là một chút là có thể cắn xé cậu ngay tức khắc.

Thế là cậu quyết định làm ngơ, nhanh chóng lắc đều ly trà chanh, đưa cho người đàn ông, rồi giả vờ cúi đầu xử lý vỏ chanh trên thớt.

Không nói nhiều, cũng chẳng ngẩng đầu.

Vậy nên mãi đến khi người kia rời đi, cậu mới giật mình nhận ra anh ta chưa trả tiền.

Trắng tay mất tám tệ, Khâu Thu không cam tâm!

Cậu vòng ra khỏi quầy, định ra đòi tiền. Vừa mở cửa tiệm, vị khách mới đã đứng ngay trước cửa, nhìn chằm chằm chiếc xe máy điện của cậu.

Nghe tiếng động, anh ta khẽ nghiêng người, giọng lạnh lùng trầm thấp: “Chào cậu.”

Như đứa trẻ tập nói, lặp đi lặp lại chỉ biết mỗi “Chào cậu”.

Khâu Thu thấy kỳ lạ, nhưng lúc này tính sợ giao tiếp bùng lên, chẳng cho phép cái đầu cậu suy nghĩ quá nhiều chuyện bất thường. Trời biết cậu đỏ mặt đối diện với người đàn ông này bao lâu, mới dám lí nhí nói:

“Anh ơi, anh chưa trả tiền.”

Ánh mắt người đàn ông, tên Bùi Tư Lễ, cuối cùng dừng lại ở vành tai đỏ rực của Khâu Thu. Anh ta cụp mắt: “Ừ, xin lỗi.”

*

Sau khi đóng cửa tiệm, Khâu Thu chạy xe máy điện ra chợ mua một con cá. Vì chỉ mua ở một sạp quen, cô bán hàng đã thân với cậu, cười tươi tặng thêm mấy cọng hành lá, bảo nấu canh cá sẽ rất thơm.

Khâu Thu không giỏi từ chối lòng tốt của người khác, chỉ biết đỏ mặt nhận lấy. Lúc đi, cậu lén đặt ly trà chanh lấy từ tiệm lên sạp của cô, rồi mới xách đồ ăn về nhà.

Ừ thì, với một người sợ giao tiếp, đi ăn ngoài là một thử thách kinh hoàng. Ông chủ không quen, khách lạ trong quán, không gian ồn ào… cũng đã đủ khiến cậu nổi da gà.

Nên Khâu Thu luôn mua đồ về tự nấu.

Nhà cậu là một căn hộ bình thường. Tầng dưới có siêu thị mini và bãi rác, giữa hai tòa nhà là một công viên nhỏ, ít người, giao thông cũng chẳng tiện. Ra phố phải chạy xe máy điện hơn mười phút.

Điểm cộng duy nhất là yên tĩnh.

Có thể với nhiều người bây giờ, nơi này quá lạc hậu. Nhưng với Khâu Thu, đây gần như là một nửa thiên đường rồi!

Ít người, tránh được những cuộc giao tiếp không cần thiết. Công viên nhỏ để đi dạo. Siêu thị mini, đủ thứ cần thiết chẳng phải ra ngoài mua. Quan trọng nhất, căn hộ tầng năm, số 1, là nhà cậu mua đứt!

Kiếp trước làm lụng vất vả, cậu chẳng gom nổi tiền đặt cọc. Giờ đây là nhà đã mua đứt, dù vị trí hẻo lánh, nhưng Khâu Thu thật sự rất yêu.

Yêu lắm! (¤ω¤)

Dù giờ cậu không còn là gã nhân viên công sở sợ giao tiếp, hiền lành, chăm chỉ làm 996 như kiếp trước nữa, nhưng ước mơ của cậu mãi chẳng đổi.

Đó là — cố gắng kiếm thật nhiều tiền, rồi nằm ườn ra làm sâu lười!!!

Vừa dựng “con chiến mã” yêu quý xong, Khâu Thu lại nhận được một cuộc gọi từ Kyoto. Giọng phụ nữ lạnh lùng, chỉ thông báo công việc: “Tiền chuyển rồi. Không có việc gì thì đừng gọi cho mẹ, cũng đừng có về.”

Nói xong, điện thoại cúp cái rụp.

Khâu Thu chẳng buồn gọi lại. Cậu nhìn thông báo chuyển khoản trên màn hình điện thoại, thuần thục chuyển tiền sang một thẻ khác.

— Hai mươi vạn, là tiền nhà họ Khâu ở Kyoto, gia đình quyền quý, định kỳ chuyển cho cậu – đứa con bị bỏ rơi. Tiền sinh hoạt một năm, với điều kiện cậu không được về Kyoto quấy rầy cuộc sống của họ.

Nếu là Khâu Thu của thế giới này, có lẽ sẽ đau lòng, sẽ chất vấn tại sao họ bỏ rơi mình.

Nhưng Khâu Thu bây giờ lại khác. Cậu đến từ một thế giới khác, chẳng có chút tình cảm nào với nhà họ Khâu. Tính tình hiền hòa, lại sợ giao tiếp, nhà họ Khâu làm gì cũng chẳng tổn thương được cậu.

Dù vậy, đã chiếm thân thể của Khâu Thu này, cậu phải giúp cậu ta hỏi cho ra lẽ. Hỏi xem tại sao họ thà rằng bảo vệ đứa con ngoài giá thú kia, mà không cần cậu – thiếu gia chính thống?

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Khâu Thu phải tích đủ tiền. Có thế, đối đầu với nhà họ Khâu mới có chút tự tin được!

Cất điện thoại vào túi, Khâu Thu xách đồ ăn chuẩn bị leo lầu.

Nói ra thì ngại, đây là cách rèn luyện duy nhất mà cậu Khâu sợ ra ngoài nghĩ ra được.

Tầng năm không cao, vài phút là tới. Nhưng giờ, cậu đối mặt với vấn đề lớn hơn.

Ở hành lang hơi hẹp, giữa hai căn hộ, một người đàn ông lặng lẽ đứng trước cửa.

Anh ta dáng vóc cao ráo, khí chất thanh tao lạnh lùng, tay cầm ly trà chanh đập tay, mặc chiếc áo sơ mi đen mà Khâu Thu mới thấy trưa nay.

Nghe tiếng bước chân, người đàn ông bình thản quay đầu.

Ánh mắt chạm nhau, Khâu Thu vô thức né tránh.

Trời ạ, hóa ra gã đàn ông kỳ lạ trưa nay là hàng xóm mới của cậu.

Đã gặp rồi, không chào hỏi thì có vẻ lạnh lùng quá. Với lại, nhìn tình hình, chắc anh ta quên mang chìa khóa, bị khóa ở ngoài.

Khâu Thu khẽ thở ra để xoa dịu căng thẳng, cố giữ giọng bình tĩnh, lịch sự: “Chào anh.”

Vẫn không có hồi đáp.

Nhưng ngay khi cậu nghĩ anh ta sẽ không trả lời, định lén chuồn đi, một giọng trầm chậm rãi vang lên bên cạnh: “Chào cậu.”

Khâu Thu đành dừng bước, gượng gạo tiếp tục nói chuyện với anh ta.

“Nếu khóa chưa đổi, anh có thể xuống tìm chủ nhà lấy chìa mở cửa.”

Cậu định bảo chủ nhà ở tầng một, nhưng nghĩ lại, người ta đã mua nhà thì chắc chắn biết chủ nhà ở đâu. Thế là cậu không nói thêm, đi tới cửa nhà mình, tra chìa vào ổ khóa.

Cạch—

Cửa căn hộ của Khâu Thu mở ra.

Người đàn ông vốn đứng im lặng phía sau bỗng lên tiếng: “Chìa khóa?”

Giọng lạnh lùng, như thể rất đỗi ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play