Giang Vãn bước tới trước máy tính tiền, thấy trong mục thanh toán đã có thêm mục mới – hiện tại chỉ có duy nhất một món: một ly bia.

Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn nhập giá là 40.

Dù chưa rõ mức giá bình thường ở thế giới này là bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn bối cảnh cũng đoán được – đây rõ ràng là một thế giới hậu tận thế, ngoại trừ một số ít người, phần lớn đều sống trong cảnh khốn khó, ăn không đủ no.

Nếu đặt giá cao quá, kể cả có người lạc vào tiệm, cũng chưa chắc dám mua.

Sau khi nhập giá và xác nhận xong, trên màn hình lại hiện lên một thông báo mới.

【Vui lòng chọn kiểu hiển thị menu trong quán.】

“Hả, còn được chọn nữa à?”

Giang Vãn hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn kỹ danh sách mới thấy, không chỉ có nhiều kiểu cho lựa chọn, mà còn hoàn toàn miễn phí.

Đúng là hệ thống kinh doanh có tâm thật.

Lưỡng lự giữa kiểu một tờ, kiểu quyển đóng gáy và kiểu bảng gập, cuối cùng cô chọn cái đơn giản và mộc mạc nhất – bảng phấn viết tay.

Cô còn tưởng sẽ được tự tay phô diễn chút tài viết chữ kiểu hoạt hình mình từng luyện, ai ngờ vừa chọn xong, bảng đen đã tự động hiện ra, treo ngay bên tường, trên đó đã viết sẵn giá món bia – món duy nhất hiện tại của quán.

【Chuẩn bị kinh doanh hoàn tất. Vui lòng đón tiếp vị khách đầu tiên, thu ít nhất 40 điểm tín dụng.】


Giang Vãn ngồi trước máy tính tiền đúng ba tiếng đồng hồ, gần như đã mày mò xong mọi tính năng trong máy – thứ trông chẳng khác gì một chiếc máy tính hiện đại.

Mặt trời cũng dần ngả về tây, tới giờ đóng cửa rồi, nhưng chẳng bất ngờ gì – vẫn chưa có một vị khách nào ghé qua.

May mà ly bia lúc nãy không chỉ làm cô thấy no, mà còn khiến toàn thân ấm áp, như được hồi sức.

Nghĩ vậy, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Dù mấy hôm tới không ai đến tiêu xài, ít nhất cô cũng sẽ không bị đói đến chết.

Giang Vãn vừa ngáp vừa duỗi lưng, tự nhủ nên đi nghỉ sớm. Cô mở menu chính trên máy, chọn tắt chế độ kinh doanh.

Mắt thấy đèn trong quán phụt tắt, cùng tiếng "cạch" vang lên khóa cửa, từng luồng ánh sáng xanh lam mờ mờ như dây điện phát ra từ quầy bar, lan tỏa quanh quán rượu nhỏ.

“Xịn ghê~”

Tắt đèn, khóa cửa, đóng quán chỉ với một nút bấm – tiện không tưởng.

Giang Vãn vốn là kiểu người “tới đâu hay tới đó”, sau mấy giờ yên tĩnh, cô đã chấp nhận hoàn cảnh mới một cách thản nhiên. Lúc này, cô thong dong quay về phòng ngủ phía sau chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Phòng ngủ nhỏ, nhưng đủ tiện nghi, tủ quần áo còn có sẵn đồ ngủ và quần áo sạch để thay.

Tắm xong nằm xuống, cô còn có thể ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ từ chăn gối, khiến cái tật “khó ngủ khi lạ chỗ” của cô cũng chẳng phát tác. Nhắm mắt nghĩ ngợi đôi chút, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ.

Nhưng rồi, Giang Vãn nhanh chóng phát hiện mình vui mừng hơi sớm.

Một loạt tiếng “rầm rầm” vang lên inh tai, khiến cô giật mình tỉnh giấc, đầu óc vẫn mơ màng chưa biết đang ở đâu.

Vô thức lẩm bẩm: “Động đất à!?”

Cô bật đèn lên, thấy căn phòng đơn giản quen thuộc, lúc này mới sực nhớ ra mình đang ở một thế giới khác.

Tiếng ồn vẫn chưa dừng lại, dường như phát ra từ phía trên, mặt đất khẽ rung, nhưng các vật dụng trong phòng lại chẳng lay động chút nào. Cô đứng dậy khỏi giường cũng không thấy lảo đảo gì.

Xem ra cái “kiên cố” trong thông số quả thật không phải nói suông.

Xác nhận bản thân vẫn an toàn, Giang Vãn yên tâm hẳn, liền mở cửa ra ngoài, bật máy tính tiền.

Cô định bật camera theo dõi xem bên ngoài có chuyện gì, ai ngờ vừa mở máy, hệ thống đã phát thông báo:

【Phát hiện chỉ số nguy hiểm ngoài quán lên tới 60%, có sử dụng kỹ năng "Dịch chuyển" không?】

Lúc này, Giang Vãn đã bật xong màn hình giám sát – dù vẫn tối om, nhưng có thể thấy ngoài kia sương mù vẫn dày đặc, như có thứ gì khổng lồ đang khuấy động giữa làn sương, khiến màn sương tụ rồi tan, tan rồi lại tụ.

Nếu hệ thống đã đánh giá nguy hiểm 60%, tức là nếu con quái ngoài kia không rút lui, thì dù quán rượu có chắc chắn đến đâu cũng không chịu nổi mãi.

Còn kỹ năng “Dịch chuyển” này… chắc không phải dịch chuyển cô ra ngoài chứ?

Nghĩ đến đó, Giang Vãn cắn răng: “Dùng!”

Một tiếng vang nhẹ như tín hiệu khởi động vang lên, sau đó – là sự yên tĩnh tuyệt đối.

Cả bên trong lẫn bên ngoài quán.

Thế là xong rồi?

Giang Vãn nhìn lại màn hình, thấy màn sương ngoài kia đang dần tụ lại – có vẻ cô và quán vẫn ở nguyên tại chỗ, thứ bị truyền đi chính là sinh vật đang gây nguy hiểm.

Cô sững sờ mất mấy giây.

Cái kỹ năng này... bá đạo quá rồi đấy!

Dù là kỹ năng kèm theo của quán, cũng không sao – miễn cô không rời quán là được chứ gì.

“Sau này hai ta cứ thế mà sống yên ổn nhé.”

Giang Vãn vỗ nhẹ lên máy tính tiền, rồi yên tâm tắt máy, quay về phòng ngủ ngon một giấc.


Cùng lúc đó, trong làn sương đặc quánh bên ngoài quán rượu, vài bóng người đang nhảy qua từng toà cao ốc, cuối cùng cùng hội tụ tại một mái nhà.

“Anh Lệ, có chuyện gì vậy?”

“Con 'Dực thú' trốn rồi?”

Dực thú – là tên gọi chung cho mấy con quái có cánh.

Con quái họ nhắm đến lần này đã vào thành Nhai từ tháng trước, ban ngày lẩn sâu trong nội thành, đêm đến mới lén ra ngoài săn mồi. Vừa kiên nhẫn vừa gian xảo, mấy lần họ bày bẫy đều bị nó phá hỏng.

Tối nay vốn định tổng lực vây bắt nó một phen, ai ngờ vừa ra tay, nó đã chạy mất hút – không để lại một dấu vết nào.

Người đàn ông được gọi là “Lệ ca” không đáp, chỉ bước tới sát mép mái nhà, cúi đầu nhìn xuống: “Dưới đó trước đây có quán rượu nào à?”

“Hả?” Người vừa gọi anh là “Lệ ca” cũng bước lên, đeo khẩu trang đen kín mít, giọng nói còn lơ lớ, nghe qua cũng biết là thiếu niên mới lớn.

Cậu ta gãi đầu: “Từ lúc em sinh ra tới giờ, chưa từng thấy quán rượu nào.”

Một giọng nữ cũng vang lên từ phía sau: “Đội trưởng Lệ, cần xuống kiểm tra không?”

Lệ Diên trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu: “Tìm con Dực thú là quan trọng nhất. Chia thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người, tản ra theo hướng Nam – Bắc. Tôi đi hướng Đông, tìm thấy thì báo toạ độ.”

“Rõ!”

Vừa dứt lời, hai bóng đen từ đầu đến chân gần như không có chút tồn tại đã lập tức lao về phía Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play