6.

Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn từ Giang Xuyên: “Vợ ơi, xin lỗi nhé. Tối nay anh phải làm việc xuyên đêm. Em ngủ sớm đi.”

Tôi cười lạnh.

Làm việc xuyên đêm ư? Không cần nghĩ cũng biết… chắc chắn là hẹn hò với Dương Mạn.

Mà như vậy cũng tốt, tôi cần thời gian để hành động.

Tôi mang theo ống tiêm và chai nước vitamin mà anh ta từng ép tôi uống, đi tìm người duy nhất lúc này tôi có thể tin tưởng: Lý Minh Kiệt, bạn học cũ, cũng là một thám tử tư có tiếng.

Anh ấy cẩn thận nhận lấy các tang vật, lông mày nhíu chặt: “Lâm Kiều, cậu biết đấy… Dù hóa nghiệm có kết quả, nếu không có thêm chứng cứ, thì cũng rất khó lật lại vụ việc. Chúng ta cần tìm lại chiếc điện thoại và quan trọng nhất, camera hành trình bị mất tích hôm ba mẹ cậu gặp tai nạn.”

Tin nhắn của Người Bảo Vệ lại đến: [Hãy điều tra những khoản chuyển tiền lớn gần đây của Giang Xuyên.]

Tôi nhớ mật khẩu tài khoản ngân hàng của anh ta.

Chỉ vài phút sau, tôi tra được một khoản chuyển khoản 5 triệu tệ, người nhận là ông Lý, một tài xế bình thường trong công ty.

Tôi lập tức nhớ ra:

“Ông Lý? Chính là người được sắp xếp lái xe cho ba mẹ hôm đó.”

Tôi từng tìm ông ta ngay sau vụ tai nạn. Nhưng sau khi chuyện xảy ra, người này bỗng dưng biến mất không dấu vết.

Một người tài xế bình thường, vì sao lại nhận được 5 triệu tệ?

Và vì sao lại biến mất ngay sau vụ tai nạn?

Tôi siết chặt điện thoại, cảm giác mình đã chạm vào một mắt xích cực kỳ quan trọng trong âm mưu kinh hoàng này.

Người Bảo Vệ nhắn tiếp: [Đúng vậy. Bởi vì ông ta đang giữ thẻ nhớ của camera hành trình, ông ta dùng nó để tống tiền Giang Xuyên.]

“Nhưng 5 triệu mà Giang Xuyên đưa là chưa đủ, ông Lý muốn nhiều hơn.”

Nếu tìm được ông Lý, tôi có thể lấy được chứng cứ Giang Xuyên giết người.

Chắc chắn Giang Xuyên cũng đang truy lùng ông ta.

Ông Lý giữ lại lá bài tẩy này chính là để giữ mạng.

Lý Minh Kiệt bắt đầu chuẩn bị điều tra hành tung của ông Lý, thì Người Bảo Vệ lại gửi một tin quan trọng:

[Hai giờ sáng mai, ông ta sẽ xuất hiện tại sòng bạc Kim Sắc Niên Đại ở Macao. Từ khi có tiền, mỗi tuần ông ta đều đến đó đánh bạc.]

Tôi và Minh Kiệt nhìn nhau, lòng đầy nghi ngờ:

Tại sao Người Bảo Vệ lại biết rõ đến vậy?

Minh Kiệt trầm ngâm: “Chuyện này có gì đó sai sai. Vì sao người này lại nắm rõ từng chi tiết như thế? Lâm Kiều, cậu không thể hoàn toàn tin anh ta được.”

Tôi biết chứ.

Từ sau khi phát hiện sự phản bội của Giang Xuyên, thế giới trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi không còn dám tin ai, kể cả Người Bảo Vệ.

Nhưng… mọi thông tin anh ta cung cấp đến giờ đều là thật.

Vậy thì, dù anh ta là ai, tôi sẽ lợi dụng anh ta để đánh trả Giang Xuyên.

Tối hôm đó, Giang Xuyên vừa về nhà đã chui thẳng vào phòng tắm.

Tôi biết, anh ra chỉ đang cố rửa sạch mùi nước hoa của Dương Mạn trên người.

Tôi thong thả bước vào, khẽ nói: “Hôm nay bạn thân em rủ qua Macao dạo chơi giải khuây, em đi luôn nhé.”

Giang Xuyên từ trước tới giờ luôn nuông chiều tôi hết mực.

Lần này cũng không khác.

Tôi mua vé chuyến bay chiều, cùng Lý Minh Kiệt lên đường sang Macao.

Cuộc săn bắt đầu.

7.

Một giờ rưỡi sáng, tôi đã có mặt ở sòng bạc Kim Sắc Niên Đại, kiên nhẫn chờ đợi như phục kích con mồi.

Đúng hai giờ, một người đàn ông trung niên bụng phệ lảo đảo bước vào.

Dù ông ta đã thay đổi khá nhiều so với trước, béo hơn, xộc xệch hơn nhưng tôi nhận ra ngay, đó chính là ông Lý.

Ông ta đi thẳng đến khu vực chơi bài Baccarat, chẳng mấy chốc đã vò đầu bứt tai vì… cháy sạch chip cược.

Tôi theo dõi ông ta bước vội vào nhà vệ sinh, vẻ mặt lo lắng.

Ông Lý móc điện thoại ra, gọi cho Giang Xuyên:

“Mau chuyển thêm 10 triệu nữa! Nếu không… tôi sẽ đăng hết video ghi được từ camera hành trình lên mạng!”

Giọng ông ta hung hăng, đe dọa rõ ràng.

Tôi biết, bên kia điện thoại, Giang Xuyên chắc chắn đang tức đến điên người.

Ông Lý cúp máy, nắm chặt điện thoại, đứng chờ khoản chuyển tiền với vẻ thấp thỏm, căng thẳng.

Tôi cầm ly rượu, giả vờ say khướt tiến lại gần, nửa tỉnh nửa mê:

“Ông Lý? Dạo này làm ăn phát đạt ghê ha?”

Ông ta vừa ngẩng đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức tái nhợt. “Cô… cô nhận nhầm người rồi…”

Giọng ông ta run lên bần bật.

Tôi cười nhẹ, nâng ly: “Vậy sao? Xin lỗi, trông ông giống một người tài xế từng làm việc cho nhà tôi quá.”

Ông Lý hoảng loạn đứng bật dậy, quay người lao nhanh ra khỏi sòng bạc.

Tôi không bám theo ngay, vì tôi biết đã có người chờ sẵn.

Trong một con hẻm gần đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ sau lưng ông ta.

Lý Minh Kiệt toàn thân mặc đồ đen xuất hiện, trên tay cầm theo gậy gấp kim loại.

Anh ấy lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao: “Kẻ dám uy hiếp sếp Giang… không xứng để sống.”

Mặt ông Lý run rẩy, từng thớ thịt béo nứt nẻ trên mặt rung lên bần bật, nhưng miệng vẫn không chịu khuất phục: “Cậu ta dám giết tôi, thì cũng vĩnh viễn không lấy được thẻ nhớ!”

Lý Minh Kiệt nhếch môi cười lạnh, từng bước tiến gần: “Ông chết rồi thì ai sẽ nói cho anh ấy biết thẻ nhớ ở đâu?”

Ông Lý vội quay đầu bỏ chạy.

Phập!

Minh Kiệt vung gậy, quật mạnh vào lưng ông ta.

Ông Lý hét lên đau đớn, ngã sấp xuống đất.

Ông ta chộp lấy một chậu hoa bên cạnh, quăng loạn về phía Minh Kiệt.

Nhưng những cú đánh của Minh Kiệt chẳng mấy chốc đã phá tan lớp phòng ngự yếu ớt đó.

“Bốp!”

Gậy quật trúng đầu, máu lập tức túa ra, đỏ lòm cả mặt đất.

Người ta nói, vào lúc cận kề cái chết, con người có thể bộc phát sức mạnh không ngờ.

Ông Lý đột ngột lao đầu vào bụng Minh Kiệt, khiến anh ấy loạng choạng lùi về sau, suýt nữa không đứng vững.

Đúng lúc ấy, tôi xuất hiện phía sau.

Không nói một lời, tôi xịt thẳng bình xịt hơi cay vào mặt Minh Kiệt.

Anh ấy kêu lên đau đớn, lùi lại theo bản năng.

Tôi kéo ông Lý, dẫn ông ta luồn lách qua từng con hẻm nhỏ, chạy đến khi chân mềm nhũn mới tạm thoát khỏi sự truy đuổi.

Ông Lý ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển như vừa sống sót qua một cơn ác mộng.

Ông ta nhìn tôi, giọng khản đặc: “Tại sao… tại sao cô lại cứu tôi?”

Tôi nhìn ông ta chằm chằm, giọng dứt khoát: “Vì tôi cần sự thật.”

Ông ta bật cười, không phải kiểu cười vui vẻ, mà là một nụ cười khổ:

“Cô có biết không? Nửa năm nay, tôi sống trong sợ hãi mỗi ngày. Giang Xuyên hứa với tôi, chỉ cần tôi phối hợp, cậu ta sẽ cho tôi 5 triệu.”

Tay tôi khẽ run lên.

Một nửa sự thật đã lộ ra.

Nhưng tôi biết phần còn lại… sẽ còn kinh khủng hơn nhiều.

“Xin lỗi!” Ông Lý nghẹn ngào nói, giọng run rẩy vì xúc động: “Tôi nợ ba cô một mạng. Năm đó nếu không có ông ấy… tôi đã chết đói từ lâu rồi.”

Giữa đêm khuya vắng, lời thú nhận ấy vang lên thật nặng nề.

Nhưng chưa kịp để cảm xúc dâng trào, tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại.

Ông Lý vội đưa cho tôi một mảnh giấy, vừa nhét vào tay tôi vừa thì thầm vội: “Đây là chỗ giấu thẻ nhớ. Nhất định phải để Giang Xuyên bị trừng phạt!”

Vừa dứt lời, ông ta bất ngờ đẩy mạnh tôi ra sau, hét lên: “Chạy đi!”

Tôi quay đầu lại, mấy gã đàn ông mặc vest đen đã lao đến như thú săn mồi.

8.

Lần này… không phải Lý Minh Kiệt đóng giả nữa.

Là thật.

Là người của Giang Xuyên.

Anh ta có thể tìm ra vị trí của ông Lý nhanh đến vậy, còn kịp cử sát thủ đến trước tôi, tôi đã quá xem thường anh ta rồi.

Không dám chần chừ, tôi lao ra khỏi con hẻm, chạy như điên qua những con đường tối om, cho đến khi gặp lại Minh Kiệt đang chờ ở đầu kia.

Chúng tôi rời khỏi đó an toàn, lần này, là may mắn thật.

Tôi run run mở mảnh giấy nhỏ được gấp gọn trong tay.

Trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi:

“Làng chài số 18, tầng hầm khu Hoa Hồng, tủ số 3.”

Một tọa độ. một cánh cửa, một chìa khóa cho tất cả.

Lý Minh Kiệt cầm theo tờ giấy địa chỉ, lập tức lên đường đến làng chài số 18, nơi ông Lý giấu thẻ nhớ.

Còn tôi, tôi phải quay về cứu ba.

Người Bảo Vệ đã cảnh báo: Giang Xuyên vẫn chưa lấy được thẻ nhớ, anh ta sợ đêm dài lắm mộng, chắc chắn sẽ ra tay với ba tôi ngay trong hôm nay.

Tôi bắt chuyến bay sớm nhất.

Vừa bước xuống máy bay, điện thoại đã rung lên, thông báo từ camera giấu kín trong phòng bệnh của ba.

Màn hình hiện lên cảnh một “nữ y tá” khả nghi đang lén lút đẩy cửa bước vào.

Giờ này là lúc giao ca, thời điểm hoàn hảo để trà trộn.

Cô ta nhìn quanh, bước nhanh về phía giường bệnh.

Tôi nín thở.

Trên tay cô ta là một ống tiêm màu xanh đậm.

Tôi lập tức gọi cho Phó viện trưởng Vương, không ai bắt máy.

Chết tiệt! Tôi gọi lại lần nữa.

Vẫn không ai nghe!

Trên màn hình, người y tá đó đã cầm lấy túi truyền dịch, đầu kim đang nhắm vào ống truyền của ba tôi.

Tôi nghiến răng, gọi thẳng đến tổng đài bệnh viện: “Phòng 612 có một y tá giả mạo đang mưu sát bệnh nhân! Nhanh lên, chặn cô ta lại!”

Tôi dán mắt vào màn hình.

Ống truyền còn lại chưa tới mười giọt… nếu độc dược được bơm vào, ba tôi chắc chắn không thể qua khỏi.

Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở.

Đúng lúc!

Có người đã phản ứng kịp sau cú điện thoại của tôi!

Cô y tá giả giật mình, tay run lên, đánh rơi ống tiêm xuống sàn.

Cô ta quay đầu bỏ chạy, nhưng đâm sầm vào đám bảo vệ vừa xông vào.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, cô ta luồn người né tránh, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

“Bắt cô ta lại!” Tiếng Phó viện trưởng Vương vang lên từ cuối hành lang.

Tôi đang ngồi trên taxi, lao thẳng đến bệnh viện.

Màn hình điện thoại vẫn sáng.

Và rồi điện thoại tôi đổ chuông.

Người gọi đến là: Giang Xuyên.

“Vợ yêu, em về đến nhà chưa? Anh qua đón.”

Giang Xuyên gọi điện đến, giọng vẫn dịu dàng như bao lần trước.

Tôi cố giữ bình tĩnh, trả lời lạnh nhạt: “Viện trưởng nói ba em gặp chuyện. Em phải tới bệnh viện xem sao.”

Vừa cúp máy, tôi lập tức nhắn cho bác Trương, bạn thân lâu năm của ba: “Ba cháu cần chuyển viện ngay lập tức!”

Khi tôi đến bệnh viện, nơi đó đã trở nên hỗn loạn.

Bảo vệ đang kiểm tra camera, ráo riết truy tìm y tá giả.

“Cô Lâm!” – Phó viện trưởng Vương chạy tới, thở hổn hển: “Sao cô biết được có người muốn ra tay?”

Tôi liếc nhìn ống tiêm còn nằm lăn lóc dưới đất, trả lời dứt khoát: “Trực giác. Bệnh tình của ba gần đây chuyển biến quá nhanh, tôi thấy rất bất thường.”

Ngay lúc đó, Giang Xuyên cũng chạy đến.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào hắn: “Có người muốn giết ba tôi. Tôi phải chuyển viện ngay lập tức.”

Hắn lộ rõ vẻ lúng túng, vội bước lên ngăn cản: “Không được… Ý anh là, ba đang rất yếu, không thể tùy tiện di chuyển như thế.”

Tôi lạnh lùng đẩy hắn ra: “Viện trưởng Vương, xe cứu thương đến chưa?”

Mười phút sau, chiếc xe cứu thương khởi hành.

Giang Xuyên lập tức lái xe bám sát theo phía sau.

Nhưng bất ngờ có một chiếc xe van lao ngang đầu, đâm thẳng vào xe cứu thương như muốn chặn đường.

Chỉ kịp hốt hoảng, thì ba chiếc Mercedes đen tuyền từ phía sau vọt lên, bao vây lấy xe van, buộc đối phương phải rút lui.

Đó là người của bác Trương, đã sớm chuẩn bị từ trước.

Cứ thế, xe cứu thương rít còi vượt qua chướng ngại, chạy thẳng vào khu Tây của Bệnh viện thành phố, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt hơn gấp bội.

Bác Trương nhìn ba tôi đang hôn mê sâu, ánh mắt đau đớn: “Con gái à, bác sẽ chăm sóc ba con thật tốt. Còn con… con hãy mạnh mẽ mà đi làm điều con cần làm.”

Tôi gật đầu, nước mắt rơi như mưa.

Kể từ khi ba mẹ gặp chuyện, sức khỏe tôi ngày một suy sụp, và cũng vì thế mà tôi dần cắt đứt liên lạc với những người đáng tin.

Ngay cả bệnh viện mà ba tôi đang nằm cũng là do một tay Giang Xuyên sắp đặt.

Tôi đã quá tin anh ta.

Và cũng chính vì thế mới dẫn đến bi kịch ngày hôm nay.

Giang Xuyên, Dương Mạn, tôi sẽ bắt hai người phải trả giá cho tất cả!

9.

Tôi vừa sắp xếp cho ba ổn thỏa ở bệnh viện mới, thì nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát.

“Chúng tôi sẽ phụ trách điều tra vụ việc xảy ra ở bệnh viện. Mong cô hợp tác và cung cấp thông tin về tình trạng hiện tại của ông Lâm.”

Người Bảo Vệ lập tức nhắn tới: [Đừng tin hắn. Hắn đã bị Giang Xuyên mua chuộc từ lâu rồi.]

Tôi chợt nhớ ra giọng nói này rất quen.

Chính hắn là người đã xử lý vụ tai nạn xe của ba mẹ tôi, kết luận chóng vánh rằng đó chỉ là tai nạn giao thông thông thường.

Giờ anh ta lại muốn biết ba tôi đang ở đâu?

Tôi không do dự, tắt máy, chặn số.

Ngay sau đó, Lý Minh Kiệt gửi cho tôi một đoạn video được trích từ camera hành trình.

Màn hình hiện rõ hình ảnh người đã gây ra sự cố hệ thống phanh, không ai khác, chính là cậu ruột của Giang Xuyên.

Video còn ghi lại âm thanh của ba mẹ tôi trong khoảnh khắc tai nạn xảy ra, những tiếng hét hoảng loạn, những lời trăn trối đẫm máu.

Giọng mẹ tôi nức nở: “Lâm Khải! Dù có chuyện gì… cũng phải bảo vệ con gái chúng ta!”

Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt trào ra không kiểm soát.

Minh Kiệt còn gửi thêm hai bản kết quả giám định.

Một là thuốc đã tiêm cho ba tôi, đó là một loại độc dược có thể âm thầm làm suy kiệt các cơ quan nội tạng, khiến bệnh nhân chết dần một cách tự nhiên, không để lại dấu vết.

Hai là thứ tôi từng bị ép uống hàng ngày, cái gọi là “nước vitamin”.

Trong đó chứa hàm lượng lớn mangan clorua.

Mangan độc tính cao, dùng lâu dài sẽ khiến người ta trí nhớ sa sút, phản ứng trì trệ, mất kiểm soát bản thân.

Nói trắng ra là tôi sẽ biến thành một con rối ngoan ngoãn trong tay Giang Xuyên.

Ngay cả cựu giám đốc tài chính cũng bí mật liên lạc với tôi.

Ông ấy nói trong suốt quá trình “hợp tác” với Giang Xuyên và Dương Mạn, họ đã chuyển phần lớn tài sản của công ty ra nước ngoài, qua hàng loạt tài khoản ngân hàng ở các thiên đường thuế.

Mọi thứ đang dần sáng tỏ.

Lần đầu tiên, tôi có đủ bằng chứng để đẩy bọn họ xuống địa ngục.

Dù tôi đã có đủ mọi bằng chứng trong tay, từ đoạn video ghi lại vụ tai nạn, hóa đơn chuyển tiền, kết quả giám định thuốc độc, đến kế hoạch biển thủ tài sản… nhưng có một sự thật phũ phàng không thể chối cãi:

Dù Giang Xuyên và Dương Mạn có vào tù, tài sản đã chuyển ra nước ngoài… vẫn cực kỳ khó để thu hồi.

Tôi siết chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu.

Người đàn ông mà tôi từng đầu gối tay ấp rốt cuộc là loại ác quỷ mang mặt người nào?

Người Bảo Vệ nhắn đến, lần này là một câu đầy hàm ý: [Tôi có một kế hoạch. Nhưng cô phải đánh đổi một thứ, đó là lương tâm. Cô dám không?]

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy.

Chỉ một giây ngập ngừng, rồi tôi bấm trả lời: [Dám.]

Tôi mỉm cười.

Lạnh lẽo. Tàn nhẫn.

Với loại cặn bã như bọn họ, lương tâm là thứ xa xỉ.

Đi tù là còn quá nhẹ. Tôi muốn họ phải chết.

10.

Hai ngày sau, tôi gọi điện cho Giang Xuyên, giọng đầy bình thản: “Ba em tỉnh rồi. Tuy còn yếu, chưa nói được, nhưng có vẻ ông ấy đang cố nói điều gì đó với em.”

Vừa dứt máy, tôi lập tức kết nối với thiết bị nghe lén mà mình đã âm thầm cài trong văn phòng Giang Xuyên.

Đúng như dự đoán, trong máy truyền đến cuộc nói chuyện thấp giọng nhưng rõ ràng giữa Giang Xuyên và Dương Mạn:

Giang Xuyên: [Lão già đó tỉnh rồi, chuyện công ty không giấu được nữa, chúng ta phải rút sớm.]

Dương Mạn: [Tài khoản công ty vẫn còn chút tiền, rút sạch mang theo luôn đi.]

Giang Xuyên: [Tiền ở ngân hàng nước ngoài đã đủ sống rồi. Ở lại thêm nữa, lỡ bị lộ là cả hai cùng bóc lịch.]

Dương Mạn: [Ừ. Chỉ tiếc là còn để lại cho Lâm Kiều ít tiền. Nghĩ mà vẫn thấy tức. Dù sao cô ta cũng chiếm lấy anh bao nhiêu năm.]

Giang Xuyên: [Chuẩn bị đi. Tối nay em qua đón Mộng Mộng, mai ta bay.]

Bọn cặn bã ấy chuẩn bị chạy trốn.

Chiều hôm đó, Giang Xuyên trở về nhà để thu xếp hành lý.

Tôi biết, hắn không nỡ bỏ lại bộ sưu tập đồng hồ và quần áo hàng hiệu của mình.

Một gã đàn ông xuất thân hèn kém, dẫu có chiếm đoạt cả sản nghiệp của tôi, vẫn không quên khoe mẽ bằng mấy thứ vật ngoài thân.

Khi anh ta đang lúi húi xếp đồ, tôi lặng lẽ bước vào nhà.

Anh ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy tôi đứng trước cửa, giật mình đến trắng bệch mặt mày.

Anh ta cố trấn tĩnh, miễn cưỡng cười: “Vợ yêu… sao em về rồi?”

Tôi thong thả đảo mắt nhìn quanh căn phòng bừa bộn, cười lạnh: “Nhà của tôi mà, sao lại không thể về? Còn anh lật tung cả phòng lên như thế này là đang làm gì vậy?”

Giang Xuyên nuốt nước bọt, lí nhí: “Anh… anh định đi công tác nước ngoài một thời gian, đang chọn đồ thôi.”

“Ồ?” Tôi bước lại gần, mở chiếc vali đang để giữa phòng, móc ra từng hộp đồng hồ, từng túi hàng hiệu, giọng đầy mỉa mai:

“Không nói thì em còn tưởng anh đang bỏ trốn. Ra nước ngoài mà phải mang hết cả gia tài thế này à?”

Giang Xuyên cố nặn ra một nụ cười, giải thích: “Anh chỉ đang chọn vài chiếc đồng hồ thôi. Đeo hai cái loại tốt một chút, để khi đàm phán không bị đối tác coi thường.”

Tôi mỉm cười nhẹ, rút điện thoại ra: “Vậy thì để em đi cùng anh nhé. Em gọi trợ lý của anh đặt thêm một vé.”

“Đừng!” Anh ta vội vàng nắm lấy tay tôi, giọng căng thẳng: “Em ở nhà chăm sóc ba là được.”

Tôi bật cười, gật đầu: “Cũng được.”

Sau đó, tôi lấy từ tủ rượu ra một chai vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt hắn: “Rượu đặc biệt mua cho kỷ niệm bốn năm ngày cưới. Ba cũng vừa mới tỉnh lại, mình cùng uống mừng một ly đi.”

Tôi kéo hắn ra bàn ăn, rót một ly đầy, đưa đến trước mặt.

Hắn không hề nghi ngờ, uống cạn rất nhanh:

“Vợ à, em đừng lo cho anh. Anh đi rồi sẽ về nhanh thôi. Em cứ ở nhà chăm sóc ba nhé.”

Tôi chống cằm nhìn hắn, giọng dịu dàng như mật:

“Rượu ngon không?”

“Ngon.” Anh ta cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, nhưng ánh mắt bắt đầu trở nên cảnh giác.

Tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng đến lạnh lẽo: “Em có thêm một chút nước vitamin vào đó đấy.”

“Phụt!”

Giang Xuyên lập tức phun sạch ngụm rượu còn lại trong miệng.

Tôi nheo mắt, giọng ngọt như đường nhưng từng câu như lưỡi dao: “Không đủ à? Nếu muốn, em có thể pha thêm cho đậm hơn chút nữa.”

Sắc mặt hắn chuyển sang trắng bệch, rồi lập tức đen kịt như tro tàn.

“Cô… có ý gì?” – hắn gằn giọng.

Tôi xoay xoay ly rượu trong tay, vẫn cười: “Một chút nước vitamin thôi mà, sao anh sợ đến mức ấy?”

Hắn lặng vài giây rồi bỗng bật cười lạnh, giọng hoàn toàn không còn giả bộ dịu dàng: “Thì ra… cô biết hết rồi.”

Mặt nạ đã rơi.

Và cuộc chơi thật sự chỉ mới bắt đầu.

“Nhiễm độc mangan, đúng không?”

Tôi buông câu hỏi như một nhát dao cắt sâu vào lớp mặt nạ giả tạo cuối cùng của hắn.

Giang Xuyên khựng lại một giây.

Rồi, như thể không còn gì phải giấu, hắn từ tốn nới lỏng cà vạt, hít sâu một hơi, giọng trầm xuống, lạnh đến thấu tim: “Lâm Kiều… vốn dĩ tôi định bỏ đi trong yên lặng. Nhưng nếu cô đã muốn xé toang mặt nạ này, thì tôi không thể để cô sống được nữa.”

Ánh mắt hắn lúc này hoàn toàn thay đổi, không còn là người chồng dịu dàng ân cần năm nào.

Trước mặt tôi lúc này là một kẻ giết người máu lạnh, một ác quỷ đội lốt người, từng bước hủy hoại gia đình tôi, đầu độc ba tôi, lừa tôi, cướp đi công ty và cả tương lai.

Không còn gì để thương tiếc.

Tôi siết chặt tay, giữ giọng bình thản: “Vậy anh định làm gì tôi?”

Không gian giữa chúng tôi tĩnh lặng đến mức rợn người.

Một bên là kẻ phản bội vừa mất hết đường lui, một bên là người phụ nữ từng yêu anh ta bằng tất cả, nay đứng đối mặt, không còn chút lưu luyến.

Trò chơi sinh tử đã chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play