Vào đầu giờ chiều, ánh nắng len qua cửa sổ đá, chiếu rọi vào người, mang đến cảm giác ấm áp. Giờ này là lúc thích hợp nhất để ngủ trưa. Người đàn ông đang cuộn mình ngủ say trên giường bị một giọng nữ nhẹ nhàng đánh thức từ trong giấc mộng trưa. Anh ta cựa mình, nhưng chưa vội ngồi dậy. Mái tóc vàng óng như tơ trải dài khắp giường, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh mê người.
Giọng nữ quan lại vang lên lần nữa, xuyên qua lớp rèm mỏng, lần này rõ ràng hơn nhưng vẫn mang theo vẻ dè dặt, như sợ làm phiền người trong phòng: “Shalma đại nhân ——”
Âm thanh mềm mại ấy khiến người trong phòng giật mình, lập tức bật dậy.
Ý thức được rằng nơi này không phải là căn hộ độc thân nơi mình sống suốt ba năm qua, người đàn ông tóc vàng rực rỡ dụi mắt, nhanh chóng bỏ hai chân đang quấn chăn xuống giường, điều chỉnh tư thế ngồi thành một dáng vẻ vô cùng tao nhã.
“Khụ, vào đi.”
Được cho phép, nữ quan bên ngoài vén rèm sa bước vào, trên tay bưng một khay đầy trái cây tươi và nước sạch. Sau khi giúp anh rửa mặt xong, cô cầm lấy một chiếc lược gỗ, ngoan ngoãn bắt đầu chải mái tóc vàng dài đó.
Người được gọi là “Shalma đại nhân” đưa một quả dâu dại vào miệng, híp mắt hưởng thụ mọi thứ trong thảnh thơi, trong lòng không khỏi cảm thán một câu:“Chà !”
Nơi này là Hattusa, thủ đô của đế quốc Hittite. Anh hiện đang ở trong cung điện hoàng gia, tại một gian nghỉ ngơi gần cung của vương phi.
Tính ra thì anh đã đến nơi xa lạ này gần một tuần. Từ cảm giác hoảng hốt ban đầu đến dần dần chấp nhận, chàng trai trạch nam đến từ thế kỷ 21 vẫn còn rất nhiều điều chưa thể hiểu nổi. Khi lục lọi trí nhớ còn sót lại của cơ thể này, bản thân chỉ biết rằng đây là một quốc gia cổ xưa, có trình độ sản xuất còn rất thấp, nhưng lại vô cùng thần bí, bởi vì ở đây thật sự có siêu năng lực!
Tại vương quốc Hittite này, năng lực đó được gọi là “thần lực”. Dân chúng tin tưởng vào thần linh, họ có thề ước thần thánh, yêu thích nguyền rủa và tế lễ. Trong thành có những ngôi đền khổng lồ, các thần quan được tôn kính hết mực. Và cơ thể hiện tại của anh, chủ nhân trước kia chính là một trong những đại thần quan trong ngôi đền đó.
Chỉ tiếc là kiếp trước người đó chẳng may nhiễm phong hàn, sốt cao mãi không khỏi, đến lúc tỉnh lại thì linh hồn bên trong đã là người khác.
Nếu không phải vì đã lục tìm được trong ký ức một vài hình ảnh về kim tự tháp Ai Cập và những quốc gia cường đại khác, anh suýt nữa đã tưởng rằng mình xuyên không tới một thế giới giả tưởng nào đó. Nhưng chính vì có kim tự tháp, nên tên trạch nam đang định an phận sống đời ẩn dật này bỗng dưng chán nản.
Nghĩ mà xem, anh, một thanh niên thế kỷ 21 đàng hoàng, không rượu chè, không cờ bạc, chỉ thích lướt web gi.ết thời gian, lên mạng đọc truyện, thỉnh thoảng còn tưởng tượng mình là nam chính trong mấy cuốn tiểu thuyết YY. Bản thân từng có thời gian nổi hứng tìm hiểu rất sâu về lịch sử nước mình, ấy vậy mà… lại quên béng mất lịch sử nước ngoài mất rồi!
Nghĩ đến đây, bản thân lập tức đấm ngực giậm chân, ngã quỵ xuống đất không đứng dậy nổi.
Chẳng phải quá thảm rồi sao! Còn đang ở trong một xã hội nô lệ, anh hoàn toàn không rõ mình đã xuyên không về mấy trăm hay mấy ngàn năm trước, chỉ có một điều chắc chắn: đã sang thế giới này thì đừng hòng mơ quay lại!
Nhìn vào gương đồng được đánh bóng sáng loáng trước mặt, hình ảnh phản chiếu bên trong khiến anh gần như không dám nhíu mày. Hàng mi dài cong vút, đôi mắt xanh lam vừa mới tỉnh ngủ còn đọng chút hơi nước mờ ảo, gương mặt này… đúng là yếu đuối đến thương!
Cơ thể này vốn không phải người bản địa Hittite, da trắng hơn hẳn người xung quanh, lại sống trong nhung lụa dưới thân phận một đại thần quan, chưa từng lao động, đầu ngón tay thon dài chỉ cần dùng chút lực là có thể thấy mạch máu ẩn hiện. Trên tay có vết chai duy nhất là do tập kiếm mà ra, rõ ràng không phải kiểu từng làm việc chân tay nặng nhọc. Nhưng nếu nghĩ vậy mà cho rằng thân thể này sung sướng thì sai hoàn toàn. Quá khứ của chủ nhân cũ nếu viết thành truyện thì đúng là một bi kịch khiến người xem vừa cười vừa khóc.
Chàng trai trạch nam tiếp nhận cơ thể này, hiện tại cũng rơi vào một cuộc đời… bi thảm chẳng kém gì.
Chưa cần nói đến việc từng là vương tử một nước mà bị đẩy xuống làm nô lệ, chỉ riêng quá trình bị bán sang Hittite đã trải qua không biết bao nhiêu đau đớn và trắc trở. Mọi chuyện đã qua hơn mười năm, anh cũng chẳng muốn bình luận xem chủ nhân cũ đã từng thê thảm đến mức nào. Nhưng những gì cơ thể này để lại đã trở thành một ẩn họa lớn, khiến mỗi lần đêm xuống nhớ lại, anh đều muốn ôm mặt khóc ròng mà bỏ chạy.
Nếu không phải vì không chắc sau khi ch.ết liệu có thể quay về hiện đại hay không, bản thân đã cắt cổ hoặc treo cổ tự tử từ lâu. Nhưng là một trạch nam có lý tưởng, anh thật sự không muốn ch.ết một cách vô ích. Vậy nên sau nhiều lần vật lộn tư tưởng, liền quyết định: cắn răng sống tiếp với thân thể tàn tạ này, và phải sống thật kiên cường!
À quên, tên của thân thể này là Urhi Shalma, và chàng trai xuyên không, nhưng không đủ dũng cảm để ch.ết, quyết định từ nay sẽ mang cái tên đó. Bởi vì nghĩ đến tương lai đen tối còn đang chờ đón, anh cảm thấy không nên giữ lại tên thật của mình thì hơn, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy… đau trứng, dù thân thể này đại khái ‘không còn trứng’ để đau.
Như cư dân mạng hay nói: "Tuy không có trứng, nhưng vẫn đau!"
Cuộc đời thật lạnh lẽo như tuyết trắng, Urhi ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, một nửa ánh mắt mang theo ảo mộng, một nửa là bi thương. “Hồi trước sao mình lại không học bí kíp võ công, mà lại đi học sách sử làm gì! Nếu học Tịch Tà Kiếm Phổ, ít nhất cũng có thể làm cao thủ võ lâm rồi chứ?”
Thôi thì… kể từ đoạn thê thảm này phải bắt đầu từ hơn mười năm trước. Khi đó, Urhi vẫn còn là một cậu bé nhỏ nhắn mũm mĩm. Một ngày nọ, nước láng giềng đánh vào hoàng cung, gi.ết sạch hoàng tộc mang dòng máu vàng, chỉ chừa lại một mình anh. Vì Urhi có gương mặt đẹp, quốc vương biến thái nước láng giềng liền bắt về tra tấn cả trăm lần, và cuối cùng vì sợ hậu họa nên ra tay thiến luôn. Quả thực là một thế giới quá mức tàn nhẫn!
Phía sau, nữ quan đã chải xong tóc và chỉnh lại lễ phục cho anh. Urhi khoác lên mình chiếc áo choàng trắng, rồi đi thẳng tới cung điện của vương phi.
Tuy là đại thần quan, nhưng Urhi còn kiêm luôn vai trò hầu cận của vương phi. Nói đến vương phi Nakia, cũng là một nhân vật không vừa: năm mười lăm tuổi, nàng là công chúa Babylon bị gả cho quốc vương Hittite như một món đồ trao đổi sau thua trận, lúc ấy nhà vua còn lớn tuổi gấp đôi nàng. Sau này, tình cờ gặp Urhi trong thần miếu, nàng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, muốn tư tình nhưng bị từ chối, thế là quyết tâm phấn đấu làm nữ chủ, từng bước trèo lên ngôi vị vương phi, được phong danh hiệu “Tawananna” trở thành người phụ nữ quyền lực nhất Hittite.
Thật ra năm đó không phải Urhi không muốn cùng nàng tư tình, mà là… không thể cho nàng hạnh phúc. Nghĩ đến đây, tuy người từ chối không phải mình, nhưng anh vẫn muốn khóc thành dòng.
Gần đây, vương phi đang bí mật tổ chức nghi lễ tế máu. Tuy là vương phi, nàng cũng là đại thần quan của thần điện trung ương, nắm giữ năng lực điều khiển thủy thần.
Vì quốc vương tuổi đã cao, nàng muốn đưa con ruột của mình lên kế vị nên phải loại bỏ hết những hoàng tử cản đường. Thần linh đã mách bảo nàng rằng: chỉ cần bắt được một thiếu nữ ngoại quốc, hiến tế máu của cô ấy, thì điều ước sẽ thành sự thật. Vì vậy, Nakia đang dùng thần lực dò tìm cô gái đó thông qua mặt nước.
Urhi từng nhìn thấy qua những hình ảnh hiện lên trên mặt nước: nhà cao tầng, rạp chiếu phim kiểu cũ, điện thoại… Tất cả đều quá quen thuộc, khiến bản thân suýt chút nữa rung động. Nhưng nghĩ kỹ lại, dù có xuyên ngược trở lại hiện đại, mình cũng vẫn là một gã đàn ông tóc vàng, mắt xanh, thân thể bị thiến, ai dám chắc không bị vương phi bắt lại lần nữa? Vậy nên đành…chôn chặt ý định trong lòng.
Mang theo đèn dầu, Urhi bước chân nhẹ nhàng tiến vào mật thất của vương phi. Qua đoạn cầu thang bằng đá, liền thấy Nakia cũng khoác áo choàng trắng, đang đứng cạnh mặt nước.
Nghe tiếng bước chân, nàng chỉ quay đầu liếc qua một cái rồi lại tiếp tục công việc. Tay nàng khẽ khuấy nước, sau đó như nắm được thứ gì đó, liền kéo mạnh lên. Urhi nhìn thấy bóng một thiếu nữ hiện lên trên mặt nước, cô gái đang giãy giụa điên cuồng rồi chìm xuống.
“Bắt được rồi!” Vương phi vui vẻ reo lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng rút tay khỏi mặt nước, xoa xoa cánh tay đỏ lên.
“Giống như trốn thoát mất…Thật đáng tiếc, chỉ chút nữa là kéo được sang rồi!” Nàng quay sang nói với Urhi: “Nhưng ít ra cũng xác định được cô gái đó đã tới quốc gia này. Có lẽ đang ẩn mình tại một trong bảy con suối ở khu phố kia!”
Giọng nói lạnh lùng xen chút ra lệnh ấy khiến Urhi biết đến lượt mình lên sân khấu. Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói, thương thay cho số phận cô gái kia: “Vậy thì cho quân đi lục soát đi, tin rằng không bao lâu nữa sẽ đưa được cô ta đến trước mặt ngài.”
Cuộc đời sống lâu trong thần điện khiến ngữ điệu anh luôn nhẹ nhàng, cho dù đang bàn chuyện gi.ết người, vẫn như mang theo vị của thuốc an thần.
“Dĩ nhiên. Ta chính vì chuyện này mà mới triệu hồi cô ta.” Vương phi quay đầu nhìn Urhi, mỉm cười đầy sắc sảo: “Dù có thế nào, ta cũng phải có được máu của cô gái đó!”
“Tuân lệnh.” Một trạch nam nào đó run rẩy trong lòng, những việc như thế này… quả nhiên không thể thiếu phần anh!
Tuy chủ nhân cũ năm xưa đã từ chối chuyện tư tình, nhưng sau đó vẫn cùng nàng làm biết bao chuyện mờ ám.
Cuộc đời bi thảm thế này, thử hỏi mình phải đối mặt kiểu gì đây?
Thật là... không có trứng mà vẫn đau…