Chương 3: Đoạn Kiều Nghi Vấn

Lại nói, thanh danh “lẫy lừng” nhất của nguyên chủ vào thời điểm ấy, chính là lúc hắn đang sắm vai... “tiểu tam” quốc dân. Dù là để châm chọc hay đơn giản vì rảnh rỗi sinh nông nổi, tài khoản Weibo của Lục Huyền cũng vì scandal này mà bất ngờ hút về hơn mười mấy vạn người theo dõi. Dĩ nhiên, trong số đó, chín phần là hắc fan – toàn thành phần chuyên môn chửi thuê.

Nếu so về lượng fan thật sự, An Dương và Bối Thư Thư chỉ cần gọi tên một cái là fan kéo đến ào ào, ít nhất cũng gấp Lục Huyền mười mấy lần. Mà đó còn là con số sau khi Lục Huyền “ăn” quả drama to bằng cái nồi đất – thời điểm đỉnh cao anti còn phải ghen tị với độ nổi tiếng. Trước đó nữa, hai người kia vốn đã bỏ xa hắn hàng chục lần về số lượng người ủng hộ.

So về thiện cảm từ người qua đường? An Dương và Bối Thư Thư diễn couple “ngọt sâu răng”, fan couple bơi đầy mạng. Còn Lục Huyền? Trên đầu treo cái bảng "tiểu tam", kèm thêm dấu hỏi to đùng "gay thật hay chiêu trò?", bảo sao dân mạng không trừ điểm từ vòng gửi xe.

Ngay khi bài đăng mới lên Weibo, phần bình luận phía dưới lập tức nghiêng hẳn về một phía: chửi rủa, chỉ trích, thậm chí là đào lại nồi lẩu cũ mấy năm trước.

“Ít ra bây giờ còn đỡ hơn trước chút,” Đường Thu an ủi, vừa nói vừa chỉ vào một bình luận phía dưới, “Ngươi xem, vẫn có người lên tiếng bênh vực ngươi đấy.”

Lục Huyền liếc nhìn qua, thấy một bình luận nổi bật ghi rõ rành rành:

“Nể mặt cậu cắt cổ tay rồi, tôi tạm không chửi nữa.”

Hắn lập tức đen mặt. Câu này mà gọi là bênh vực?

“Cái này mà gọi là nói đỡ hả?” Lục Huyền hỏi lại, giọng lạnh tanh. “Nghe không khác gì đang cà khịa tôi.”

“Khụ... làm gì căng vậy,” Đường Thu ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm túc giải thích, “Fan là sinh vật khó hiểu lắm, có người chịu để lại bình luận kiểu này là đã hiếm rồi. So với mắng thẳng mặt thì câu này còn đỡ lắm đấy.”

Lục Huyền chống cằm, nhìn Đường Thu bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh: “Trước kia tôi hỗn đến mức nào vậy?”

“Cái này... ừm... thì...” Đường Thu ấp úng, ánh mắt liên tục né tránh, “Cũng... cũng không đến nỗi quá tệ đâu. Dù sao thì bây giờ cậu vẫn còn độ hot, vẫn có người chịu khó bình luận trên Weibo cậu, vậy là tốt rồi.”

“Thôi được rồi,” Lục Huyền xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy nhức đầu không tả. “Các người cứ đi vận hành truyền thông các kiểu đi, tôi không có nhu cầu sống kiểu nổi tiếng nhờ tai tiếng đâu. Có quay lại làm người bình thường cũng tốt hơn.”

Dừng một chút, hắn lại lầm bầm: “Cùng lắm thì tôi đi xem bói kiếm cơm, dù gì đó cũng là nghề nghiêm túc, còn được người ta gọi một tiếng ‘tiên sinh’.”

Đường Thu thấy Lục Huyền nhíu mày, mặt mày đầy vẻ "thế gian vô vọng", trong lòng không khỏi thấp thỏm. Cô tưởng hắn lại rơi vào trạng thái tự buông thả bản thân, liền sốt ruột khuyên nhủ:

“Đừng có thế! Lần này có khi là cơ hội hiếm có để cậu lật mình đấy. Biết đâu lại xoay người thành công thì sao?”

“Cá mặn có xoay bao nhiêu vòng thì cũng vẫn là cá mặn thôi. Không có gì ghê gớm, bình tĩnh.” Lục Huyền đứng dậy, vỗ vai Đường Thu ra vẻ đầy thấu hiểu nhân sinh, rồi xoay người đi về phía phòng ngủ.

“Là tôi không bình tĩnh á?! Tôi chẳng phải đang lo cậu không bình tĩnh sao hả?!” Đường Thu tức muốn nghẹt thở, gào lên sau lưng hắn.

Lục Huyền không quay đầu, chỉ tiện tay vẫy vẫy, che miệng ngáp một cái: “Hôm nay mất máu hơi nhiều, tôi phải đi ngủ dưỡng thương một lát. Phiền ‘Đường tỷ’ ra ngoài nhớ khép cửa hộ nhé.”

Nhìn cánh cửa phòng đóng sầm trước mặt, Đường Thu tức đến mức suýt nữa ném luôn điện thoại xuống đất. Cũng may lý trí vẫn còn sót lại một mảnh nhỏ, nên cô chỉ đành nghiến răng nhét điện thoại vào túi, mặt đen như đáy nồi.

Về đến công ty, cô lập tức cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đổ dồn đến. Một nửa là đồng tình, một nửa là cười nhạo.

“Lý tổng nói, nếu cậu đã tới rồi thì đi một chuyến đến văn phòng của ông ấy.” Một người khá thân với Đường Thu lên tiếng.

“Biết rồi.” Đường Thu thu lại vẻ mặt, hỏi tiếp: “Lý tổng nói gì nữa không?”

“Lý tổng không nói gì thêm,” người kia lắc đầu, “Nhưng tôi đoán chắc ông ấy muốn từ bỏ Lục Huyền rồi. Dù gì thì một nghệ sĩ dính phốt, công ty cũng khó mà kiếm tiền nổi.”

“Hiểu rồi, để tôi vào nói chuyện với Lý tổng.” Đường Thu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cậu cũng thật là… không biết đã đổ bao nhiêu công sức lên người tên Lục Huyền đó nữa. Trước kia lúc nào cũng khen nó nghiêm túc, là đứa trẻ ngoan, có tiềm năng. Giờ thì loạn thành như vậy, không biết đã mang lại cho cậu bao nhiêu phiền toái. Cậu cũng nên nghĩ đến chuyện buông tay đi là vừa.” Đối phương chân thành khuyên, dù sao cũng là bạn thân, không muốn thấy cô dấn thân vào con đường không lối thoát.

“Cảm ơn, lòng tôi hiểu rồi.” Đường Thu nghiêm túc gật đầu, chỉ về phía văn phòng tổng giám đốc. “Tôi đi gặp Lý tổng, quay lại rồi nói tiếp.”

“Ừ, đi đi.”

Đường Thu bước đến trước văn phòng của Lý tổng, hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa một cách bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Lý tổng, tôi là Đường Thu.”

“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói của ông ta.

Cô đẩy cửa bước vào, ánh mắt lập tức nhìn về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc—một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc chải gọn không lộn xộn lấy một sợi, xụ mặt bộ dạng khiến người ta cảm thấy ông ta lúc này đang rất không vui.

“Ngồi đi.” Đối phương mở miệng.

“Cảm ơn Lý tổng.” Đường Thu lập tức ngồi xuống, không chần chừ mở lời ngay: “Về chuyện của Lục Huyền, tôi nghĩ công ty có thể thuê thủy quân để tẩy trắng cho cậu ta.”

“Rồi sau đó thì sao?” Lý tổng hỏi lại, giọng đều đều.

Vừa nghe ngữ khí đó, Đường Thu biết ngay tình hình không ổn, vội vàng nói tiếp: “Hoặc là có thể để An Dương ra mặt, làm sáng tỏ một chút.”

“Làm sao cô biết chuyện này không có bút tích của An Dương?” Lý tổng lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Có thể là có.” Đường Thu gật đầu, “Nhưng chuyện này bắt đầu từ tin đồn An Dương và Lục Huyền là một đôi, do có người cố ý thúc đẩy nên mới dần trở thành tiêu điểm. Bên An Dương thì chỉ đơn giản lên tiếng khẳng định chuyện anh ta và Bối Thư Thư đang quen nhau. An Dương chắc chắn không muốn bị kéo vào vòng xoáy này thêm lần nữa, nên nếu bên mình chủ động làm rõ, An Dương cũng chỉ có thể phối hợp. Bằng không, sự nghiệp bị hủy chính là của anh ta.”

Nói đến đây, vẻ mặt Đường Thu nghiêm túc, rõ ràng đã hạ quyết tâm phải tẩy trắng cho Lục Huyền bằng được.

“Bên tôi có một suất gameshow còn trống. Khách mời cố định là An Dương và Bối Thư Thư.” Lý tổng vừa nói vừa lấy một tập hồ sơ đặt trước mặt cô. “Cô cảm thấy nên để ai đi thì phù hợp hơn?”

“Lý tổng, ý ngài là…?” Đôi mắt Đường Thu lập tức sáng rỡ như bóng đèn LED.

“Đây là cơ hội cuối cùng dành cho Lục Huyền, bên tổ chương trình cũng hy vọng có thể giữ nhiệt cho những tập đầu phát sóng. Nhưng họ muốn xem tình hình cụ thể của Lục Huyền. Nếu cảm thấy không phù hợp, họ sẽ lập tức đổi người.” Lý tổng giải thích đơn giản lý do vì sao kế hoạch lần này lại được giao cho Đường Thu xử lý.

“Cảm ơn Lý tổng, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa và nắm chắc cơ hội lần này.” Đường Thu nhận lấy tập văn kiện, nghiêm túc nói.

Khi rời khỏi văn phòng, trên mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười. Vừa đi, cô vừa cúi đầu xem nội dung trong bản kế hoạch. Chương trình lần này là tổng hợp giải trí thuộc một đài truyền hình hạng hai đang tụt dốc. Mảng phim truyền hình và show của đài này thường chỉ loanh quanh trong top 10, rất khó mời được nghệ sĩ nổi tiếng. An Dương và Bối Thư Thư là hai cái tên nổi bật nhất mà họ có thể lôi kéo được.

Tuy biết rõ bên tổ chương trình mời Lục Huyền chỉ để tạo nhiệt trước khi phát sóng, và khả năng cao sau khi chiếu chính thức thì Lục Huyền sẽ lại chìm nghỉm, nhưng chỉ riêng việc cậu ta được tham gia một show như vậy, Đường Thu vẫn thấy rất vui mừng.

Nghĩ vậy, cô lập tức gọi cho Lục Huyền. Nhưng gọi liền mười mấy cuộc vẫn không ai bắt máy, tức đến mức suýt nữa ném luôn cái điện thoại đang cầm trong tay.

May mà trước khi quăng, cô kịp nhớ ra: Lục Huyền từng nói vì mất máu quá nhiều nên muốn nghỉ ngơi một lúc.

Thôi thì... cho cậu ta nghỉ thêm một ngày, mai xử tiếp.

Nghĩ xong, Đường Thu bắt tay vào việc thuê thủy quân, bắt đầu công cuộc tẩy trắng cho Lục Huyền trên mạng.

“A Ngự, nếu cậu thấy không khỏe thì cứ ngủ một lát đi. Chắc phải đến ba giờ sáng mới tới N thị.” Tằng Quần liếc đồng hồ, giờ đã 11 giờ rưỡi khuya.

“Còn chịu được.” Nhan Như Ngự lạnh giọng đáp, không nói thêm nửa câu thừa.

“Nếu không phải vì cái lịch trình trước bị kéo dài, giờ này tụi mình đã tới nơi rồi.” Tằng Quần không quên càm ràm.

Nhan Như Ngự không phản ứng, chỉ ngồi yên ở ghế sau, mắt mở trừng trừng.

Chẳng mấy chốc, đồng hồ nhích tới 11 giờ 58. Phía trước là một cây cầu lớn, do ánh đèn phản chiếu nên từ xa đã có thể nhìn rõ hình dáng của nó.

Xe nhanh chóng chạy tới gần cây cầu.

“Dừng xe.”

“Chỗ này không dừng xe được đâu!”

“Dừng xe.” Nhan Như Ngự lặp lại, giọng vô cùng nghiêm túc.

Tằng Quần bất đắc dĩ tấp xe vào lề, bật đèn hậu ra hiệu cho xe phía sau biết bọn họ đang đỗ ở đây, rồi mới quay đầu nhìn Nhan Như Ngự:
“Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Dừng xe ở cái chỗ quỷ quái này, nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao?”

Nhan Như Ngự không trả lời, chỉ mở cửa xuống xe, đứng nhìn cây cầu lớn cách đó không xa.

Dưới bóng đêm, ngoài ánh đèn ra chỉ có chút ánh trăng mờ mờ trên không. Trời đã tối hẳn, xe cộ qua lại vô cùng thưa thớt, cả con đường trước sau cũng chỉ có chiếc xe của bọn họ.

“Cậu định làm gì hả?” Tằng Quần cũng xuống xe, hét lên một tiếng. Hắn thật sự không chịu nổi cái kiểu ‘thần kinh bất ổn’ này nữa. Nhỡ xảy ra chuyện gì, cả hai đều xong đời!

Đúng lúc đó, Tằng Quần chợt nghe thấy một âm thanh lạo xạo như có gì đó đang vỡ. Hắn ngoảnh lại, lập tức sững người.

Cây cầu vừa rồi vẫn sừng sững sờ sờ ở đó, giờ đột nhiên xuất hiện một vết nứt. Chỉ trong tích tắc, khe nứt lan rộng nhanh chóng, mặt cầu hai bên nghiêng dần về trung tâm, chỉ chớp mắt đã tạo thành một cái hố to tướng đủ để nuốt chửng cả một chiếc ô tô.

“Cái gì… cái gì vậy trời...”

“Hôm nay không được đụng nước, và tuyệt đối tránh xa mọi thứ liên quan tới nước.” Nhan Như Ngự giơ tay nhìn đồng hồ. Kim giây chỉ còn vài nhịp nữa là chạm mốc 12 giờ.

Sau xe bọn họ lại có một chiếc khác chạy tới, chắc là thấy phía trước có xe dừng nên cũng giảm tốc độ. Đến gần mép cầu, chiếc xe kia bỗng nhiên phanh gấp, tiếng thắng xe chói tai vang lên xé toạc màn đêm.

Chỉ một lát sau, có người từ trên xe bước xuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Mẹ ơi, may mà tôi phanh kịp! Nếu mà lỡ tay lái qua luôn chắc giờ có trời cứu!” Người kia nhìn cây cầu gãy đứt trước mắt, vỗ ngực thở hổn hển, vẫn còn chưa hoàn hồn.

“Vừa mới sập.” Nhan Như Ngự lạnh nhạt nói.

“Ủa, có ai rớt xuống chưa?” Người kia hỏi theo phản xạ.

“Không có.” Nhan Như Ngự đáp gọn.

“Tốt quá!” Người nọ lập tức vỗ tay rối rít, “Chứ nếu sập trễ một bước thôi là tôi với cái xe này xuống sông luôn rồi!”

Đúng lúc này, phía sau lại có một chiếc xe chạy tới. Thấy phía trước có xe dừng, tài xế kia lập tức giảm tốc độ, thò đầu ra từ cửa xe hỏi:
“Huynh đệ, làm gì vậy? Bằng lái còn muốn giữ không đấy?”

“Bỏ bỏ, ai muốn thì cứ lấy!” Người nọ vội vàng xua tay, trông như thể bằng lái là thứ gì xui xẻo lắm vậy. So với cái đó, mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn.

“Sao cơ?”

“Cầu sập rồi, vừa mới sập luôn.”

“Hả? Có ai rớt xuống không?”

“Nói là không có, chắc không sao.”

“Tốt rồi tốt rồi, sập thế này là đúng lúc! Đúng lúc ghê, để tôi coi xem chuyện quái gì,” hắn vừa nói vừa xuống xe. Còn chưa tới mép cầu đã “Ái da!” một tiếng, “Trời ơi, động thế này là to thật đấy, sập kiểu này đủ rớt vài cái xe xuống sông rồi còn gì!”

Vừa nói, hắn vừa thấy Nhan Như Ngự và Tằng Quần đang đứng bên cạnh, lập tức reo lên:
“Ơ, còn có hai ông anh đứng đây à? Có nạn thì cùng chịu, có nạn cùng chịu! Hôm nay đúng là tôi may mắn thật sự! Ủa khoan… cái người kia… chẳng phải là… Vợ ơi, vợ ơi mau nhìn đi, 'chồng em' đang đứng đây này!”

Hắn vừa nói, vừa chạy về phía xe mình, lay dậy người đang ngủ ở băng ghế sau.

“Làm gì vậy? Ngủ cũng không yên, suốt ngày nhao nhao ồn ào, phiền muốn ch.ết,” cô gái trong xe làu bàu oán trách, lồm cồm bò ra ngoài. Vừa ra khỏi xe, cô liếc mắt một cái đã thấy ai đó, lập tức kích động hét lên:
“Trời ơi má ơi! Bệ hạ, bệ hạ sống kìa! Ngài sao lại ở đây thế hả?”

Cô vừa dứt câu, lại liếc sang bên thấy cây cầu bị gãy:
“Á đù má ơi, muốn dọa người ta xỉu à?! Cầu sao mà tự dưng gãy thế này?!”

Nhan Như Ngự móc điện thoại ra, bấm số gọi đi, giọng điệu vẫn lạnh như thường ngày:
“Chào anh, đây là cầu XX… Ừ, cầu gãy rồi.”

Cúp máy xong, hắn nhìn cây cầu đã gãy kia, nghĩ đến lời người nọ nói ban sáng, ánh mắt chậm rãi thay đổi, sắc mặt cũng âm trầm theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play