Màn đêm buông xuống, hạ nhân đi vào phòng tiểu thiếu gia, định bụng tắt đèn dầu.
"Không cần tắt đèn, ta sợ..." Tiểu thiếu gia nằm trên giường, nhẹ giọng nói với hạ nhân.
"Tốt, thiếu gia ngủ đi, ta sẽ trông đèn cho ngài." Hạ nhân ôn nhu nói.
"Ngươi đừng rời khỏi, ta sợ..." Tiểu thiếu gia lại dặn dò.
Vài ngày sau, trong phủ có một hạ nhân nhỏ tuổi, tầm tám tuổi, bằng tuổi tiểu thiếu gia, tên là Hạ.
"Ngôn nhi, đây là một hạ nhân mới của con, từ nay về sau nó sẽ ở bên cạnh chăm sóc con." Lão gia dẫn tiểu hạ nhân mới đến phòng tiểu thiếu gia, rồi nói: “Buổi tối ngủ thì bảo nó trông đèn giúp, con sẽ không còn sợ tối nữa.”
Tiểu thiếu gia gật gật đầu, bắt đầu đánh giá người trước mặt: nhỏ nhắn gầy gò, sợ sệt quỳ trên mặt đất, hình như vừa mới khóc xong.
Người này chắc còn nhát gan hơn cả mình, nhưng đôi mắt lại rất đẹp, đen láy sáng ngời, giống như mắt sóc con vậy.
Điều khiến tiểu thiếu gia không ngờ tới là, tiểu hạ nhân kia lại không sợ tối, mỗi khi hắn ngủ, người kia đều một mình trông đèn, đến khi thiếu gia ngủ say mới tắt đèn rời đi, rất yên tĩnh.
Năm năm sau, thiếu gia đã không còn sợ tối, nhưng lại có thêm một nỗi phiền não mới: tình dục.
Vì vậy, hạ nhân bên cạnh hắn có thêm một công việc mới, giúp hắn giải tỏa.
Hạ chưa từng cãi lời thiếu gia, dù thiếu gia có yêu cầu gì, cậu đều đáp ứng, dù cho có cảm thấy xấu hổ.
Thiếu gia càng ngày càng tùy hứng, càng ngày càng ngang ngược, càng ngày càng vô cớ gây rối, người nhà trên dưới lại dung túng, sủng ái hắn, mọi thứ đều tùy ý hắn muốn.
Một ngày, thiếu gia dẫn một người bạn về nhà chơi, người bạn kia vừa nhìn đã ưng ý Hạ.
"Ngôn, ngươi tặng hạ nhân này cho ta đi." Người bạn kia đòi Hạ.
Hạ đứng bên cạnh, mặt trắng bệch, tay run run khi châm trà, trong lòng cầu xin thiếu gia đừng bỏ rơi cậu.
"Không được, Hạ không thể, ngươi chọn người khác đi." Thiếu gia từ chối.
Người bạn kia nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thân hình gầy yếu của Hạ, trong lòng ngứa ngáy.
"Gì chứ! Không ngờ đường đường Ngôn thiếu gia lại là một tên bủn xỉn! Không muốn cho thì thôi, ta về." Người bạn kia lớn hơn thiếu gia hai tuổi, biết cách khéo léo cướp đồ của người khác.
Thiếu gia lập tức nổi giận: "Ngươi muốn thì cứ lấy đi! Một hạ nhân hèn mọn, ta để bụng làm gì!" Nói xong, hắn lập tức hối hận, nhưng lại không thể rút lại lời nói.
Hạ đứng bên cạnh sợ đến mức đánh vỡ cả chén trà, trong lòng thiếu gia hụt hẫng, nhưng lại không nói ra lời muốn đổi ý.
"Vậy nhất ngôn vi định! Ta dẫn cậu ta đi đây, ha ha." Bạn hắn lập tức vui vẻ ra mặt, tiến về phía Hạ.
Thiếu gia nể tình, không thu hồi lời nói, nghĩ bụng lát nữa sẽ đến phủ bạn đòi Hạ về. Dù không nỡ, nhưng ở cái tuổi này, lòng tự trọng của hắn rất lớn, không muốn mất mặt.
Hạ thấy người kia tiến về phía mình, mà thiếu gia lại không nhúc nhích, biết mình sắp bị đem tặng. Trong đôi mắt đen láy của cậu, nước mắt lập tức ngập tràn, khuôn mặt tuyệt vọng nhìn về phía thiếu gia.
Thiếu gia ra vẻ trấn định, không muốn bị ánh mắt của Hạ làm lay động, cố ý nói: “Hạ, từ nay về sau ngươi đi theo hắn đi.”
"Thiếu gia..." Nước mắt trong mắt Hạ cuối cùng cũng rơi xuống sau khi thiếu gia nói xong.
Người bạn kia đang định dẫn Hạ đi, không ngờ Hạ đột nhiên lao ra khỏi phòng, chạy ra ngoài, tốc độ rất nhanh.
Hai người vội vàng đuổi theo, nhưng Hạ đã nhanh chân chạy về phía hậu viện.
Ở hậu viện có một cái giếng, Hạ dừng bước, cậu quay đầu nhìn thiếu gia đang vội vã chạy tới, trong mắt càng thêm tuyệt vọng, cùng với nỗi đau lòng khôn kể, cậu nhảy xuống giếng. Truyện được đăng bởi Quy Linh editor cả mặn phơi nắng nhưng vẫn trắng tại TYT truyện, không cho phép reup chuyển ver ,sử dụng ở bất kì website hay ứng dụng truyện khác bất kể mục đích. Nếu phát hiện có người reup yêu cầu báo cáo cho editor để xử lí
"Không được!!!" Thiếu gia kêu lên, nhưng Hạ đã buông mình nhảy xuống.
"Mau! Mau cứu người!!!" Có người kêu cứu.
Giờ phút này, thiếu gia hoàn toàn ngây người, đầu óc trống rỗng, cứng đờ nhìn cái giếng trước mặt, tim như vỡ vụn.
"Có người nhảy giếng!!! Cứu người với!!!" Mọi người tiếp tục kêu, nhưng không ai biết phải cứu như thế nào.
Hạ đã chết, ngay trước mắt thiếu gia, nhảy xuống giếng mà chết.
Khi vớt xác lên, thi thể đã lạnh băng.
Thiếu gia được đưa về phòng trước, để tránh bị hoảng sợ, người bạn kia cũng thất thần trở về phủ dưới sự hộ tống của hạ nhân. Nhưng Hạ thì không còn gì nữa, không còn sinh mệnh, không còn tương lai, không còn tâm nguyện nhỏ bé luôn bảo vệ thiếu gia bên mình.
Sau đó, thiếu gia trở nên trầm mặc, càng thêm sợ hãi bóng tối, không dám đến gần hậu viện.
Lão gia muốn thiếu gia quên đi bóng ma, nên đã chuyển cả nhà rời khỏi dinh thự đó, hơn nữa ra lệnh cho toàn phủ không ai được nhắc lại chuyện kia.
Mười năm sau, thiếu gia trưởng thành, học thức hơn người, kinh doanh giỏi giang, dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong.
Người đến làm mai mối đạp vỡ cả ngưỡng cửa, nhưng hắn trước sau không chịu cưới vợ, ít nói ít cười, chỉ lo việc cửa hàng trong nhà, không hề nhắc đến chuyện chung thân đại sự.
Người nhà sốt ruột, ngày ngày khuyên nhủ, hắn vẫn không lay chuyển.
Cho đến một ngày, hắn đi ngang qua phủ đệ mình từng ở, vết thương giấu kín bấy lâu nay trong lòng lại đau nhói.
Hắn bước vào căn nhà trống, đến bên giếng ở hậu viện, quỳ xuống đất, lặng lẽ rơi lệ.
"Hạ, ta sai rồi... Thực xin lỗi..." Thiếu gia khóc đến khàn cả giọng, như một đứa trẻ sám hối.
Hai năm sau, thiếu gia không thể chống lại sự thúc ép của gia đình, chuẩn bị cưới vợ.
Ngày đại hôn, cả phố náo nhiệt, tiếng pháo nổ không ngớt, kiệu tám người khiêng kiệu hoa mỹ lệ đưa đến phủ thiếu gia.
Thiếu gia theo quy củ nghênh đón môn đăng hộ đối nữ tử, trước khi vào động phòng đã uống đến say mèm, loạng choạng bước vào tân phòng.
Cửa phòng đóng lại, đèn tắt, bóng tối bao phủ tất cả, thiếu gia lập tức rơi vào vô hạn sợ hãi.
Từ khi Hạ chết, hắn rất sợ bóng tối, giống như đứa trẻ nhát gan ngày nào.
"Thiếu gia" một giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng đêm.
"Hạ?" Thiếu gia kinh ngạc đến không thể tin được.
"Là ta, thiếu gia, khi còn nhỏ người đã nói sẽ cưới ta, nên đêm nay ta đã trở lại..." Giọng nói của Hạ rất ôn nhu, dường như còn mang theo mong chờ và ngượng ngùng.
"Hạ, Hạ! Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi... Năm đó, ta còn quá nhỏ... Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Thiếu gia mò mẫm trong bóng tối, khóc lóc, hy vọng tìm được hình bóng của Hạ.
"Thiếu gia, ta ở đây." Hình bóng của Hạ xuất hiện trong bóng tối, hồn phách màu lam nhạt hư ảo, tướng mạo vẫn như cũ là một cậu bé mười ba tuổi, đôi mắt xinh đẹp, biểu tình ôn hòa không hề thay đổi.
"Hạ, ta rất nhớ ngươi... Ngươi cuối cùng cũng chịu trở về gặp ta..." Mắt thiếu gia sáng lên, muốn ôm lấy Hạ, nhưng lại chỉ ôm được khoảng không.
Thiếu gia nhìn hình bóng của Hạ, nước mắt rơi xuống, hắn nói: “Hạ, ta vẫn chưa nói với ngươi, năm đó, ta luôn thích ngươi... Hạ, ta thích ngươi... Nhưng ta lại hại chết ngươi... Hạ, ngươi sẽ không tha thứ cho ta, phải không?”
"Không, thiếu gia, Hạ chưa từng trách thiếu gia, bởi vì Hạ cũng yêu thiếu gia sâu đậm..." Quỷ hồn của Hạ nói.
“Hạ, ta muốn cưới ngươi...”
“Thiếu gia, người thật sự nguyện ý sao? Ta là nam, hơn nữa... ta đã...”
“Hạ, dẫn ta đi...”
Tám tuổi Hạ, một mình trông đèn ban đêm, trong lòng cậu vô cùng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của thiếu gia, cậu lại dần lấy hết dũng khí.
Cuối cùng, thiếu gia tìm ra cách để không sợ bóng tối, đó là ôm Hạ cùng ngủ, dù không đốt đèn cũng được.
Thật ra, trong lòng Hạ hiểu rõ, thiếu gia chỉ là không đành lòng để cậu một mình trông đèn đến nửa đêm, nên mới nghĩ ra cách này. Cậu rất cảm động, nhưng vì xấu hổ nên không biết phải biểu đạt lòng biết ơn như thế nào, chỉ lặng lẽ đỏ mặt.
Trong đêm đen, hai đứa trẻ đều rất sợ hãi, nhưng khi ôm nhau, cả hai đều cảm thấy an tâm.
"Hạ, đợi ta lớn lên, ta sẽ cưới ngươi về." Thiếu gia tám tuổi ôm Hạ trong bóng đêm hứa hẹn.
Hạ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, lúc ấy không ai biết gả cưới có ý nghĩa gì, chỉ là cảm thấy như vậy là có thể mãi mãi ở bên nhau.
Sau này, thiếu gia trở nên không giống như trước, có lẽ là vì đến một độ tuổi nhất định, nên có chút nóng nảy.
Khi đó, thiếu gia cố ý lờ Hạ đi, không nhìn Hạ, không nói chuyện với Hạ. Thậm chí khi Hạ vô tình chạm vào hắn, hắn sẽ lập tức tránh né.
Nhưng thiếu gia chưa bao giờ nổi giận với Hạ, hắn đối xử với Hạ tốt hơn bất kỳ ai.
Dù đến buổi tối sẽ sai Hạ làm những chuyện khiến người ta xấu hổ, thiếu gia cũng chưa từng ép buộc, chưa từng đánh mắng. Hạ thậm chí còn có chút vui vẻ, vì thiếu gia cần cậu.
Khi đó, Hạ chỉ có một nguyện vọng: mãi mãi ở bên cạnh thiếu gia.
Sáng sớm hôm sau ngày đại hôn, tân nương tỉnh dậy sau giấc ngủ, bước ra khỏi động phòng, đi tìm trượng phu của mình.
Sau đó, mọi người trên phố lớn ngõ nhỏ đều biết một tin tức: Sở gia thiếu gia Sở Ngôn tân hôn xong thì mất tích, không rõ tung tích.
GHI CHÚ:
Ngọc thụ lâm phong: dáng vẻ tuấn tú, chỉ người con trai đẹp.
Môn đăng hộ đối: hai nhà có địa vị xã hội tương đương, xứng đôi vừa lứa.
Nhất ngôn vi định: một lời đã định, đã nói là làm.
Trượng phu: chồng.