Mặt trời chìm về phía Tây nhưng còn chưa hoàn toàn lặn xuống.
Bầu trời vẫn còn ánh sáng, chỉ là tất cả sự vật giống như bị phủ lên một lớp màu xám. Nhìn qua khung cửa sổ, ngọn núi xa xa đang dần chuyển thành màu đen nặng nề.
Ánh sáng trong phòng khách ảm đạm, cậu mợ ngồi trên cao ở ghế chủ vị, gương mặt họ bao phủ trong bóng tối, không thể thấy rõ.
Nhìn thấy hai vò rượu Phương Nguyên mang theo, chân mày của Cổ Nguyệt Đống Thổ nhíu lại. Ông ta mở miệng nói: “Thời gian qua nhanh, các ngươi đã mười lăm tuổi, cũng đều có tư chất cổ sư, nhất là Phương Chính, cậu mợ tự hào vì các ngươi. Ta cho mỗi người các ngươi sáu khối nguyên thạch, hai huynh đệ các ngươi cầm lấy. Việc luyện hóa cổ trùng cực kì hao tổn Chân nguyên, các ngươi cần những khối nguyên thạch này.”
Nói xong, đã có nô bộc đến, giao cho hai huynh đệ Phương Nguyên và Phương Chính mỗi người một cái túi nhỏ.
Phương Nguyên nhận lấy cái túi, trầm mặc không nói.
Phương Chính thì lập tức mở miệng túi ra nhìn, chỉ thấy bên trong chứa sáu khối nguyên thạch màu xám trắng. Ngay lập tức, y biểu lộ vẻ cảm kích, đứng lên từ chỗ ngồi, hành lễ với cậu mợ: “Cảm tạ cậu mợ, cháu trai đúng là đang cần nguyên thạch để bổ sung Chân nguyên. Hai người nuôi lớn cháu như vậy, công ơn nuôi dưỡng cháu xin ghi nhớ trong lòng, cả đời không quên!”
Cậu cười gật đầu
Mợ thì vội vàng xua tay, hoà nhã nói với Phương Chính: “Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống. Hai huynh đệ các ngươi tuy rằng không phải con ruột của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn luôn chăm sóc các ngươi như là con trai ruột. Các ngươi có tiền đồ, chúng ta cũng cảm thấy tự hào. Ôi chao, chúng ta không có con, đôi khi suy nghĩ các ngươi có thể trở thành con của chúng ta thì tốt rồi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT