“Ngươi làm cái gì!”

Đồng Hữu Dư đột nhiên ngã nhào vào lòng hắn, sợ tới mức chân tay luống cuống, chẳng màng chuyện nam nữ khác biệt, lập tức giơ tay ôm chặt lấy đối phương.

Quá đáng sợ! Con ngựa kia đang phi nhanh, hắn lại bế nàng lên lưng ngựa, thật quá nguy hiểm rồi!

Ân Tử Tiễn bị nàng ôm chặt không buông, trong lòng đầy ắp hương thơm mềm mại, sắc mặt hắn thoáng biến, tức giận nói: “Ngoan ngoãn chút, đừng nhúc nhích!”

“Ta không muốn, ô ô ô… Ngươi mau thả ta xuống, ngươi không được ức hiếp ta như vậy, ta... ta sẽ đi mách nương ngươi!”

Đồng Hữu Dư hoảng sợ, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như mang theo chút nức nở.

Ân Tử Tiễn vừa định cười nhạo nàng vô dụng. Hắn xuất thân võ tướng, người bên cạnh cưỡi ngựa như đi đường, vốn chỉ là chuyện bình thường chẳng đáng nhắc tới, nàng lại phản ứng lớn như vậy, còn òa khóc, thật khiến hắn thấy buồn cười.

Nhưng lời vừa định thốt ra, hắn bỗng nhớ tới nàng chính là vì té ngựa mà mất trí nhớ…

Hắn vội kéo căng dây cương, khiến con ngựa đang phi nhanh lập tức dừng lại. Con đường nhỏ trong rừng bốn bề vắng lặng, chỉ còn tiếng rầm rì của Đồng Hữu Dư.

“Ngươi sẽ không phải đang... khóc thật đấy chứ?”

Ân Tử Tiễn cúi mắt nhìn nàng, tiểu cô nương co rúm trước vòm ngực rộng lớn của hắn, thật sự vô cùng nhỏ bé.

Vừa rồi trong tay mềm mại nhẹ nhàng như thế, thật khiến hắn cảm giác như đang ức hiếp người ta.

Trong lòng Đồng Hữu Dư thật sự sợ hãi. Nghe nói trước khi mất trí nhớ nàng rất giỏi cưỡi ngựa, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại thường tìm đến người giỏi như vậy.

Nàng bám chặt lấy Ân Tử Tiễn, thở phì phì nói: “Mau thả ta xuống đi! Ta quay về nhất định sẽ đến nhà ngươi cáo trạng, ta nói được thì làm được!”

Sẽ cáo trạng cha mẹ ngươi đấy!

“Sao, ngươi còn muốn uy hiếp ta?” Ân Tử Tiễn quả thật tức đến bật cười.

Bàn tay lớn bỗng nhiên bóp nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng, khiến đôi môi nhỏ hồng hào cong lên như miệng cá vàng. Hắn chẳng kiêng dè gì, nói: “Ngươi cho là ta sẽ sợ sao?”

“Ngươi mau buông ra…!” Đồng Hữu Dư đưa bàn tay nhỏ trắng nõn cố sức đẩy mu bàn tay hắn ra.

Màu da hai người tương phản rõ rệt, sức lực ngón tay cũng khác biệt quá lớn, nàng làm sao có thể lay động được hắn.

Cuối cùng Ân Tử Tiễn cũng thả lỏng tay, đặt nàng xuống đất, nếu không thì chỉ sợ nàng sẽ xé rách cả vạt áo hắn.

“Đồ không biết tốt xấu,” hắn cầm dây cương dắt ngựa đi phía trước, mặt lạnh nói: “Đi theo ta.”

Đồng Hữu Dư đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, cố gắng dùng từ ngữ lễ phép: “Còn phải phiền thiếu tướng quân đưa ta trở lại xe.”

Đây là nơi nào, đường nhỏ vắng vẻ hoang vu, chẳng lẽ muốn bỏ mặc nàng một mình ở đây?

Ân Tử Tiễn ít nhiều có chút khó tin, hắn khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Ngươi bị ta, một ngoại nam bắt được, lại chẳng để ý chút nào?”

Nàng thật là cô nương gia sao?

“Muội muội ngươi làm đổ trà lên váy ta, thiếu tướng quân nghĩ đi đâu vậy?” Đồng Hữu Dư học dáng vẻ hắn, cũng khoanh tay, hừ một tiếng: “Ngươi là nam tử, sao lại biết nhiều như thế.”

Trước khi nhận được thư báo tháng trước, nàng nào biết nữ tử mỗi tháng đều có mấy ngày cực kỳ bi thảm.

Sau khi biết từ bà ngoại, nàng thực sự bị dọa ngây người, nữ tử trên đời này đều thật lợi hại, tháng nào cũng đổ máu mà không chết!

Nghe nàng nói vậy, Ân Tử Tiễn mới biết mình hiểu lầm.

Hắn quay mặt đi, nói: “Minh Nhạn mỗi tháng đều quỷ khóc sói gào, ta đương nhiên biết.”

Hắn dẫn Đồng Hữu Dư đến cạnh một con suối nhỏ, nước chảy róc rách, rất thích hợp để rửa sạch.

Đều đã đến đây rồi, Đồng Hữu Dư cũng chẳng còn tâm trạng cùng hắn cãi nhau, chỉ chăm chú xử lý vết bẩn trên váy.

Nàng im lặng ngồi xổm xuống, kéo lấy vạt váy ướt đẫm chà sát liên tục, động tác khá mới lạ, nhìn giống như một tiểu tức phụ đang trút giận.

Ân Tử Tiễn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Không có bồ kết, chỉ dùng nước trong làm sao sạch được, nhìn thế nào cũng còn sót lại vết ố vàng nhạt, trên nền váy nguyệt bạch trông rất chướng mắt.

“Minh Nhạn cố ý sao?” Ân Tử Tiễn hỏi.

Xem ra hắn hiểu rõ tính tình muội muội mình, Đồng Hữu Dư chẳng chút do dự lập tức bán đứng nàng ta: “Đương nhiên là cố ý rồi.”

“Nàng quen bênh vực người nhà, ta sẽ nói rõ với nàng ấy.” Ân Tử Tiễn nhìn nàng chăm chú: “Chuyện của chúng ta không liên quan tới người khác.”

Nghe tới đây, Đồng Hữu Dư thật sự không nhịn nổi nữa, vắt khô váy rồi xoay người đi về phía hắn.

“Thiếu tướng quân có tiện cởi áo không?”

“Hả?” Hắn hơi nheo mắt lại.

Đồng Hữu Dư rất tò mò: “Ta muốn nhìn thử xem dấu răng ấy thế nào mà có thể khiến ngươi ghi hận ta lâu như vậy.”

Lời này dường như chọc giận hắn, sắc mặt Ân Tử Tiễn tức khắc trầm xuống, âm trầm hỏi: “Ngươi cảm thấy ta keo kiệt sao?”

“Cũng không phải vậy.”

Đồng Hữu Dư lắc đầu, nói: “Người lớn xem chuyện đánh nhau chẳng qua chỉ là việc nhỏ, nhưng với trẻ con lúc ấy, khi bị bắt nạt... Thì có cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.”

Lấy suy nghĩ của người trưởng thành để phán xét ân oán trẻ con, kỳ thực chẳng công bằng chút nào.

Hiện giờ nàng thậm chí hoài nghi trước đây bản thân đã bắt nạt Ân Tử Tiễn vô cùng thê thảm.

Sự thật xác thực chính là như vậy...

“May mà ta khóc lóc chạy đi,” Ân Tử Tiễn nay mạnh mẽ cường tráng, sớm đã có thể bình thản mà nói rõ. Hắn từng bước tiến gần Đồng Hữu Dư, giọng khàn khàn: “Nếu không nhũ đầu thiếu chút nữa bị ngươi cắn đứt, có thể so với đau đớn như xuyên tim.”

Nàng theo bản năng lùi lại nửa bước, cách lớp áo đánh giá ngực hắn vừa cường tráng vừa rắn chắc, trong lòng kinh hãi. Nghe qua thật nghiêm trọng hơn nhiều so với một dấu răng bình thường.

Hắn hiện tại khỏe mạnh, có lẽ lúc trước là vì ốm yếu, người nhà mới lo lắng như thế.

Nàng lại gây ra hành động ác độc với một người bệnh. Ngoài đau đớn, chỉ sợ còn để lại bóng ma sỉ nhục khó quên, chẳng trách hắn nhớ kỹ đến tận bây giờ…

Nếu nàng là nam tử, e là sớm đã bị hắn đánh vài trận.

Đồng Hữu Dư trộm nhìn bàn tay to lớn của hắn, nghĩ mình nếu bị đánh một trận, sợ là đã mất đi nửa cái mạng.

“Thiếu tướng quân cảm thấy, ta nên làm thế nào mới có thể bồi tội?”

Ân Tử Tiễn không đáp.

Đồng Hữu Dư thay đổi quá nhiều, so với ký ức của hắn, quả thật là trời long đất lở.

Nàng vừa nhát gan lại chịu cúi đầu nhận sai nhanh hơn bất kỳ ai, cực kỳ có thể nhẫn nhục hạ thấp thể diện.

Hơn nữa nàng còn mềm mại như vậy, da thịt tựa tuyết trắng ngó sen, hắn chưa động tay vào đã làm bộ sắp bị hắn bẻ gãy.

Ân Tử Tiễn cảm giác như sức mạnh tràn đầy lại không biết dùng vào đâu.


Khi hai người trở về chỗ đoàn xe, vừa vặn gặp đoàn xe ngựa khác cũng vừa đến Tuy Sơn.

Đồng Hữu Dư bị Ân Tử Tiễn mang theo ngồi chung một ngựa đi phía trước, thu hút không ít ánh mắt đánh giá, hoặc trắng trợn, hoặc lén lút, đầy tò mò và thăm dò.

“Các ngươi đi đâu?”

Thường Tuệ công chúa đảo đôi mắt to qua lại nhìn hai người, đặc biệt chú ý Đồng Hữu Dư, nhìn từ đầu tới chân: “Ngươi là ai?”

Đồng Hữu Dư hành lễ, đáp: “Hựu Châu quận thủ chi nữ Đồng Hữu Dư, gặp qua điện hạ.”

“Hựu Châu quận thủ? Chưa từng nghe qua.” Thường Tuệ công chúa cười nhạt: “Nhìn các ngươi dường như rất quen biết…”

“Việc riêng của thần, công chúa cũng muốn hỏi sao?” Ân Tử Tiễn lạnh lùng nhìn nàng.

Thường Tuệ công chúa lập tức tắt cười, nói: “Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Ân Tử Tiễn cũng không giải thích thêm, cầm cương ngựa đi về phía Ân Minh Nhạn.

Thường Tuệ công chúa cùng hắn đi trước, trước khi rời khỏi còn quay lại nhìn Đồng Hữu Dư một cái.

Đồng Hữu Dư cúi đầu, không muốn dính vào chuyện gì, nàng tốt xấu cũng an toàn trở về, lên núi ngắm cảnh tránh xa huynh muội Ân gia là được rồi.

Kim Quỳ chạy tới hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”

“Mới vừa rồi nô tỳ bị hù chết mất! Thiếu tướng quân như kẻ cướp vậy, không nói một lời liền đem tiểu thư bắt đi!”

“Không được nói bậy,” Đồng Hữu Dư nghe nàng dùng từ như vậy liền nhíu mày, nói: “Trước mặt bao người, hắn cũng chẳng dám làm gì ta đâu. Đã đến Tuy Sơn, chúng ta an tâm ngắm cảnh là được.”

Hôm nay thời tiết không tốt lắm nhưng chưa có mưa, đường tuy hơi ẩm ướt nhưng không lầy lội.

Lịch trình đã sắp xếp từ trước khó mà thay đổi, Nguyên phu tử dẫn nhóm học sinh vào núi sưu tầm phong tục.

Tuy Sơn nói là núi nhưng thực ra chỉ là ngọn núi phủ đầy lá đỏ, núi không quá cao, đường đi lại rộng rãi thông thoáng, không có bụi gai um tùm gây khó đi, thời tiết thế này cũng không ảnh hưởng gì.

Nguyên phu tử mới dám mang theo cả đoàn tới đây, chỉ dặn người hầu mang theo nhiều áo choàng chống lại gió lạnh trên núi.

Thời tiết không ảnh hưởng được sự hứng thú của Nguyên phu tử, ông vuốt râu cười nói: “Ngày thường Tuy Sơn đông du khách, hôm nay thật tốt, ai cũng sợ mưa nên chẳng ra cửa.”

Lá phong đỏ như lửa, đường núi uốn lượn, lại thêm trận mưa đêm qua khiến lá đỏ cam rơi đầy trên đường, thực sự là một bữa tiệc thị giác.

Tuy thiếu chút ánh nắng mặt trời nhưng cũng không che giấu được vẻ rực rỡ của Tuy Sơn.

“Tiểu thư, lá phong này thật đẹp quá!” Kim Quỳ nhặt một chiếc lá sạch sẽ lên, lá chuyển sắc từ đỏ cam tới vàng, ngay cả họa sĩ tài hoa nhất cũng khó vẽ lại vẻ đẹp tự nhiên thần kỳ này.

Đồng Hữu Dư cũng nhặt vài chiếc cẩn thận cất đi, nói: “Mang về cho bà ngoại xem.”

“Vẫn là tiểu thư chu đáo!”

Đến Tuy Sơn được tự do hoạt động, mỗi người tự tìm nơi đi dạo, Nguyên phu tử cũng không hạn chế bọn họ, ông tự mình vui vẻ đi xa.

Đồng Hữu Dư vốn muốn tránh xa huynh muội Ân gia, không ngờ vừa đi vài vòng lại gặp phải nhóm người Thường Tuệ công chúa.

Bên cạnh nàng ta là đường muội Vận An huyện chủ, cùng với Chu Thích Ngữ – con gái Hộ Bộ thượng thư.

Chạm mặt rồi không thể coi như không thấy, Đồng Hữu Dư tiến lên hành lễ chào hỏi.

Thường Tuệ công chúa lập tức gọi nàng lại, hỏi: “Nghe nói ngươi và thiếu tướng quân là thanh mai trúc mã?”

Đồng Hữu Dư trước đã biết công chúa để ý Ân Tử Tiễn, lúc này cũng không thấy ngạc nhiên.

Nàng lắc đầu phủ nhận: “Điện hạ, không phải ai quen biết từ nhỏ cũng được gọi là thanh mai trúc mã.”

“Ồ? Đồng cô nương muốn nói nàng cùng thiếu tướng quân đặc biệt thân mật sao?” Vận An huyện chủ mỉm cười, nói: “Vừa rồi thấy cử chỉ của hai người, chắc có nhiều người hiểu lầm lắm.”

“Không cần hiểu lầm,” Đồng Hữu Dư nói: “Thiếu tướng quân là rường cột nước nhà, tất nhiên sẽ có người xứng đôi vừa lứa.”

Dù sao người đó cũng không phải là nàng.

“Nói mấy chuyện này làm gì?” Thường Tuệ công chúa tâm trạng không tốt, kéo dải lụa choàng nói: “Chỗ nào cũng đỏ rực, thật khiến người ta khó chịu!”

Cái gì mà xứng đôi vừa lứa, tuyệt không liên quan gì tới nàng, nếu mẫu hậu biết được tâm tư này, chỉ sợ nàng không tránh khỏi một trận trách mắng!

“Rừng phong đương nhiên là đỏ, Thường Tuệ tỷ tỷ không thích, để ta đi hái cho tỷ một chiếc lá xanh được không?” Vận An huyện chủ xưa nay vẫn hay dỗ dành nàng.

Thường Tuệ chưa đáp, ánh mắt hơi nghiêng, rơi xuống người Đồng Hữu Dư: “Ngươi đi.”

“Nàng?” Vận An huyện chủ và Chu Thích Ngữ đồng loạt nhìn về phía Đồng Hữu Dư.

Thường Tuệ gật đầu, nói: “Cả đất toàn lá đỏ cam, nhìn đến mức bản công chúa đau đầu, phiền Đồng cô nương giúp hái một chiếc lá xanh đến đây được không?”

Nàng dùng từ ngữ coi như khách khí, nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt.

Kim Quỳ vội mở miệng muốn thay tiểu thư tiến lên, nhưng bị Đồng Hữu Dư kéo lại. Nàng đáp: “Thần nữ nguyện thay điện hạ hái lá.”

Chuyện này không tính là làm khó quá mức, nếu có thể ứng phó vị công chúa này, coi như đại sự hóa tiểu.

Thường Tuệ để một mình nàng đi, Đồng Hữu Dư để Kim Quỳ lại, bắt đầu đi khắp núi tìm lá phong xanh.

Nàng vốn nghĩ chuyện này không quá khó, ai ngờ vừa ngẩng đầu, khắp nơi đều chỉ một màu cam đỏ, thật vất vả mới tìm được chút xanh, nhưng lại là màu xanh vàng lẫn lộn.

Tuy Sơn nổi tiếng bởi lá phong đỏ, sớm đã không còn một mảnh lá xanh hoàn chỉnh nào.

Đồng Hữu Dư tìm hồi lâu, vẫn cứ ngẩng đầu nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã thấy chóng mặt hoa mắt.

Trong lúc này cũng gặp qua mấy người bạn cùng trường, nhưng chỉ là vội vàng lướt qua.

Đi tới đi lui, cuối cùng nàng bị lạc đường.

Bốn phía đều là phong đỏ, nhìn đâu cũng giống nhau, nàng xoay vài vòng đã mờ mịt không phân rõ phương hướng.

Nàng thử quay lại đường cũ theo trí nhớ, nhưng vẫn không tìm được đoàn người Thường Tuệ công chúa, ngay cả Kim Quỳ cũng mất dấu.

Đồng Hữu Dư nhíu mày, trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Không để ý dưới chân đầy lá đỏ, nàng bị vấp phải một hòn đá, ngã xuống, trẹo chân.

Nàng ôm lấy mắt cá chân đau nhức, ngồi luôn tại chỗ.

Nàng hoài nghi Thường Tuệ công chúa cố ý dẫn Kim Quỳ đi, để nàng lẻ loi một mình... Thật quá ấu trĩ!

Đồng Hữu Dư cũng thật xui xẻo, cổ chân sưng rất nhanh, sờ qua vớ cũng cảm thấy sưng vù.

Nàng muốn tìm người giúp, nhưng chờ rất lâu cũng không thấy bóng dáng bạn học nào.

Hết cách, nàng đành tự mình cố chống chân đứng lên, dò dẫm tìm đường xuống núi.

Nhưng chân quá đau, nàng lại không rõ phương hướng, mắt thấy mây đen kéo tới, gió núi rít gào, trời sắp đổ mưa đến nơi mà nàng vẫn chưa biết đường xuống núi.

Lòng nàng đang sốt ruột thì bên cạnh chợt xuất hiện một bóng người.

Không biết từ lúc nào, Ân Tử Tiễn đã đứng đó. Thân hình cao lớn phủ bóng xuống trước mặt nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đen ướt át của nàng.

“Khóc?”

“Không có.” Đồng Hữu Dư phủ nhận.

“Bộ dáng hiện giờ của ngươi, dù cả ngày khóc lóc cũng không có gì lạ.” Hắn nhàn nhạt nói.

“Ai cả ngày khóc lóc chứ?” Hắn dựa vào đâu mà miệt thị nàng!

Đồng Hữu Dư không phục, liền nghe Ân Tử Tiễn ra điều kiện: “Ngươi đáp ứng ta một việc, ta sẽ đưa ngươi xuống núi.”

Nàng hỏi: “Việc gì?”

“Ngươi có việc cầu người, còn dám hỏi đông hỏi tây.” Ân Tử Tiễn không tính nói cho nàng.

Đồng Hữu Dư do dự chớp mắt, nói: “Chỉ cần không quá đáng, ta đều đồng ý.”

Nàng quả thực đang cần nhờ người giúp đỡ. Kim Quỳ bị Thường Tuệ dẫn đi, e là không thể về ngay, trời lại sắp mưa tới nơi rồi.

Hai người thỏa thuận xong, hiếm khi bình tĩnh như vậy.

Ân Tử Tiễn tay dài chân dài, vừa vươn tay liền kéo nàng vào lòng ôm lấy, thật nhẹ vô cùng.

“Chờ chút,” Đồng Hữu Dư dựa vào ngực hắn, có chút mất tự nhiên. Một nam tử sao ngực lại rắn chắc như thế? “Thiếu tướng quân có thể cõng ta không?”

“Thế nào, không muốn nhìn mặt ta?” Ân Tử Tiễn tức giận bật cười: “Vừa hay ta cũng chẳng muốn nhìn ngươi.”

Hắn sức mạnh kinh người, chẳng cần đặt nàng xuống đã dễ dàng chuyển nàng ra sau lưng cõng lên.

Đồng Hữu Dư cảm thấy bản thân chẳng khác gì một món đồ trang sức nhẹ bẫng.

Chỉ là vừa mới dựa vào, cơ thể Ân Tử Tiễn lập tức cứng ngắc. Lưng hắn vững chắc rộng lớn như đá tảng, không thể bỏ qua chút cảm giác nào.

Khuôn mặt vốn ngăm đen càng thêm đen kịt, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ai cho phép ngươi dán vào người ta?!”

Nàng không tự biết trước người mình có hai khối mềm mại thế nào sao?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play