Một câu vừa thốt ra, cả gian phòng lập tức rơi vào yên lặng.

Dù là Ân phu nhân vốn kiến thức rộng rãi, giờ cũng không khỏi lộ vẻ xấu hổ. Còn bản thân Đồng Hữu Dư, hai vành tai trắng ngọc đã đỏ bừng cả lên, lúng túng đến mức không biết phải làm sao.

Ân Tử Tiễn cau mày, thấp giọng trách: “Minh Nhạn, ngươi không thể câm miệng được sao?”

Ân Minh Nhạn biết mình lỡ lời, vội vàng đưa tay bịt miệng: “May mà không có ai ngoài nghe được, nếu không ca ca bị người ta biết hết bí mật rồi……”

“Ha, có ngươi ở đây, là chuyện sớm muộn.” Ân Tử Tiễn cười lạnh.

Ân phu nhân ho nhẹ một tiếng, kéo tay Đồng Hữu Dư, dịu dàng nói: “Chuyện cũ năm xưa, nhắc lại làm gì, Ngư Ngư là một hài tử tốt.”

“Ta, ta thật sự xin lỗi……”

Đồng Hữu Dư biết mình hồi nhỏ nghịch ngợm sinh sự, nhưng không ngờ lại từng cắn người đến bật máu, hơn nữa còn lưu lại dấu răng rõ ràng…

Khó trách Ân Tử Tiễn ghi hận đến tận bây giờ. Cứ mỗi lần thấy vết răng ấy, hẳn hắn lại phải nhớ tới mình năm đó thật đáng giận.

Huống chi nam nhi phần nhiều coi trọng mặt mũi, bị nữ hài tử cắn một phát vào ngực để lại dấu, mà lúc ấy mới mười mấy tuổi – cái tuổi nhạy cảm nhất. Đám thiếu niên trong quân lỡ truyền ra, thể nào cũng bị châm chọc giễu cợt.

Tiễn Ân phu nhân rời đi, Đồng Hữu Dư cuối cùng cũng hiểu ra cốt lõi của ân oán năm xưa.

Tuy Ân Minh Nhạn miệng không lựa lời, nhưng lời nói lại chẳng sai. Việc này quả thật không dễ mà bồi hoàn.

Nếu nói đến chuyện tìm thuốc trị sẹo cho hắn, thì Ân gia là thế gia võ tướng, thuốc chữa ngoại thương chắc chắn không thiếu, nào đến phiên nàng quan tâm?

Về đến Phong Hà Uyển, Thẩm Thừa đã đứng đợi sẵn.

“Ngư Ngư, là cữu cữu sơ sót, Ân gia hồi kinh, lẽ ra nên dẫn con tới bái phỏng mới phải.” Cháu gái mất trí nhớ, hắn làm cữu cữu thật sự cũng có phần sơ suất.

Đồng Hữu Dư lắc đầu: “Cữu cữu không biết, sao có thể trách được? Ân gia đại thắng trở về, cửa phủ e rằng sắp bị giẫm nát rồi.”

Trên đời chẳng thiếu người thêm hoa trên gấm. Giờ Ân gia hiển hách, không biết bao nhiêu người chen chúc mong được dính một chút vinh quang.

Thẩm gia chỉ là một gia tộc quan lại nhỏ, không dám kết thân bừa bãi, tránh mang tiếng trèo cao.

Thẩm Thừa cũng không ngờ muội muội mình từng thân thiết với Ân phu nhân, mà người đã khuất như đèn tắt, mối giao tình không liên lạc nhiều năm, theo lý nên đã phai nhạt.

Hai nhà xem như từng quen nhau thuở hàn vi – hơn mười năm trước tại Hựu Châu, khi ấy đại tướng quân nhà họ Ân chỉ là một tiểu lại, còn phụ thân nàng cũng chưa giữ chức quận thủ.

Thời gian như bóng câu qua cửa, cảnh còn người mất, thật khó mà tin được Ân phu nhân vẫn còn nhớ đoạn tỷ muội giao tình năm xưa.

Thẩm Thừa thở dài cảm khái, dặn nàng ở thư viện nên hòa thuận cùng Ân cô nương.

Nói rồi lại như nghĩ đến điều gì, hỏi thêm: “Ngươi nương… năm đó có từng đính ước hôn sự cho hai nhà không?”

“Cữu cữu!” Đồng Hữu Dư giật mình, vội xua tay: “Không thể nào!”

“Thật tiếc a…” Thẩm Thừa vừa rồi nhìn thấy Ân Tử Tiễn, khí độ trầm ổn, tuy ít lời nhưng trước mặt mẫu thân rất mực lễ độ, có thể ra trận giết địch, lại hiếu thuận, thật là hiếm có!

Đồng Hữu Dư sợ nghe ra thêm điều gì hoang đường, vội khéo léo tiễn cữu cữu về nghỉ ngơi.

Người vừa đi, nàng liền chống bàn chậm rãi ngồi xuống.

“Tiểu thư, uống chén mật trà cho dịu họng.” Kim Quỳ mang khay đến.

Thấy chủ tử thần sắc ủ rũ, nàng cũng không khỏi lo lắng: “Hiện giờ tiểu thư đắc tội một người như vậy, thật sự phải làm sao?”

“Đừng sợ.” Đồng Hữu Dư nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay, nói: “Ta chỉ cần tránh xa một chút, chắc hắn cũng không dám công khai làm gì ta.”

“Cũng phải. Thiếu tướng quân cao lớn đường hoàng, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ khi dễ một tiểu thư yếu đuối?” Kim Quỳ buông tay rót trà: “Chỉ là nô tỳ lo lắng Ân cô nương sẽ thay mặt huynh trưởng gây khó dễ cho người.”

Hôm nay nàng tận mắt thấy Ân cô nương cố tình va phải chủ tử, suýt chút nữa là ngã xuống bậc thang.

Đó còn là dưới mắt Ân phu nhân, nếu vào thư viện rồi, chẳng biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Lời Kim Quỳ nói, chính là điều mà Đồng Hữu Dư đang lo lắng. Nàng nghĩ một lát, nói: “Ngươi giúp ta hỏi xem có loại thuốc nào trị sẹo tốt.”

“Tiểu thư muốn…” Kim Quỳ chần chừ: “Vết sẹo lưu từ thuở nhỏ, ăn sâu vào thịt, e rằng không dễ xóa đâu.”

“Dùng thêm tiền cũng phải hỏi cho rõ.” Dù sao nàng cũng muốn làm chút gì đó để bù đắp.

Tối đó, Thẩm Liên Âm và Thẩm Ngọc Mộ về muộn, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt khách quý, trong lòng không khỏi bực bội.

“Người người trong kinh thành đều mong kết giao với thiếu tướng quân, vậy mà mẫu thân lại để Liễu bà tử ra đón nàng, quên cả chúng ta!”

Thẩm Ngọc Mộ hậm hực: “Đối xử với cháu ngoại gái còn hơn cả ruột thịt!”

“Thật ra nếu chúng ta về sớm chút đã gặp được rồi.” Thẩm Liên Âm nói: “Chẳng phải chính muội cố ý kéo dài thời gian, bắt biểu muội đợi sao?”

Không ngờ cuối cùng bị Liễu bà tử đón đi, các nàng chậm trễ ở thư viện, vừa ra cổng mới nghe xa phu nói chuyện.

“Ai bảo nàng cứ mặt dày, nhất định phải bám lấy chúng ta cùng xe.” Thẩm Ngọc Mộ giận dỗi ngồi xuống ghế: “Từ khi nàng đến, cái gì cũng phải chia cho nàng, tổ mẫu bị nàng giành đi, phu tử giảng bài cho nàng nửa buổi, mẫu thân còn đặc biệt mời vũ nương đến dạy riêng cho nàng…”

Thẩm Liên Âm nghe vậy không nhịn được bật cười: “Không ngờ tam muội cũng thích múa sao?”

Trước đây ba người cùng nhau học vũ, mới qua mấy buổi cơ bản là Thẩm Ngọc Mộ đã không trụ nổi, bỏ dở giữa chừng.

Không chịu khổ sao có thể thành tài.

Giờ thấy Đồng Hữu Dư học được đôi chút, nhất là thân hình ngày một thon gọn, từ một cô bé tròn trịa hóa thành tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, trong lòng không khỏi ghen tị.

“Nhị tỷ hôm nay cố ý muốn châm chọc ta có đúng không!” Thẩm Ngọc Mộ giận dữ dậm chân.

“Ta chỉ là nhắc lại sự thật thôi, chẳng phải đang đứng về phía muội sao?” Thẩm Liên Âm đứng dậy: “Chẳng qua nếu muội cứ càu nhàu mãi thế này, thì thật chẳng thú vị gì.”

Nàng cũng lười tranh luận thêm.

Dù gì cũng là chị em một nhà, nàng tất nhiên sẽ không giúp người ngoài. Nhưng mà… Đồng Hữu Dư, nói cho cùng, vẫn là biểu muội, là người thân.

Chỉ cần đừng quá mức là được, thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại.

“Ẩn Sơn thư viện sắp náo nhiệt rồi, tam muội không ngại nhìn cho rõ.”

“Nhìn cái gì? Nhìn nàng kết giao với hoàng tử công chúa chắc?” Thẩm Ngọc Mộ hừ nhẹ.

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Liên Âm trầm hẳn xuống: “Im miệng. Ngươi dám để mẫu thân nghe được thử xem?”

Thẩm Ngọc Mộ cắn môi, không dám nói thêm.

Xưa nay tài nữ đều giữ vài phần thanh cao. Bành thị một tay dạy dỗ các nữ nhi, ghét nhất những lời kiểu như muốn leo lên quyền quý, chẳng biết xấu hổ!

Ví như hôm nay, nếu không phải đại tướng quân phu nhân chủ động tới cửa, bà tuyệt đối sẽ không dẫn cháu ngoại gái đến Ân gia giao hảo.

Trong lòng các tỷ muội Thẩm gia đều hiểu rõ, người Bành thị đánh giá cao nhất là khuê tú Lục Như Ninh.

Thẩm Ngọc Mộ bực mình không nói thêm gì, xoay người chạy vào thư phòng: “Ta đi học bài!”


Ẩn Sơn thư viện quả nhiên náo nhiệt chưa từng thấy, xe ngựa quý giá nối đuôi nhau, trong đó bắt mắt nhất chính là xa giá của Thường Tuệ công chúa.

Thư viện xưa nay không thiếu vương tôn công tử, nhưng hoàng gia thì vẫn là hoàng gia, khí thế áp đảo mọi nơi.

Thường Tuệ công chúa vừa bước xuống xe, giày thêu nạm trân châu, trâm hoa rực rỡ, chuỗi ngọc khẽ rung leng keng, còn chưa kịp vào cổng đã bị ngăn lại.

— Trong thư viện, không được mặc phục sức quá lộng lẫy.

Lâm Cẩm Chúc chạy đến, mắt lấp lánh, vừa nói vừa cười: “Thư viện chúng ta không sợ quyền quý, thật to gan!”

Đồng Hữu Dư nghe xong, có phần lo lắng: “Lỡ bị quy tội vô lễ với công chúa thì sao?”

“Sao được? Công chúa đã đến đây đọc sách thì cũng phải tuân thủ quy củ. Nếu việc này truyền ra, chỉ e đến bệ hạ cũng sẽ dạy bảo nàng.” Lâm Cẩm Chúc hạ giọng.

Đồng Hữu Dư đoán được lý do công chúa ăn mặc diêm dúa như thế, e là vì—nữ tử khi thích ai thì sẽ đặc biệt chăm chút dung mạo.

Hôm đó nàng trốn cùng Ân Tử Tiễn dưới thang lầu, rõ ràng thấy hắn đang tránh công chúa.

Lời nói qua lại cho thấy vị công chúa này có vẻ si mê hắn sâu đậm, lại không hề kiêng nể thân phận của Ân Quý phi.

Hôm nay Ân gia huynh muội đều vào thư viện học, kết quả phân ban lại khiến người ta ngạc nhiên—Ân Minh Nhạn, công chúa, và Tam hoàng tử vào Thiên tự ban; còn Ân Tử Tiễn lại bị xếp vào Hoàng tự ban.

Thiên – Địa – Huyền – Hoàng, càng xuống càng là những lớp có nhiều học sinh nhỏ tuổi, hoặc không chuyên cần, ham chơi lười học.

Lâm Cẩm Chúc ôm má kinh ngạc: “Thiếu tướng quân cũng học dở như ta sao?!”

Nàng đêm nào cũng đèn sách, mà vẫn học trước quên sau, tri thức chẳng vào đầu nổi.

Đồng Hữu Dư như có điều suy nghĩ: “Nghe nói hắn tinh thông binh pháp, bày mưu lập kế, đến cả Dục Quốc Công cũng khen ngợi. Hẳn là đọc không ít sách.”

Dục Quốc Công là danh tướng nổi danh, từ chiến trường mà lên, dựa vào quân công phong tước quốc công. Tuổi đã cao, nhưng ánh mắt vẫn sáng, nhìn người chưa từng sai.

Lúc này, thế tử phủ Tĩnh Hầu chen lời, nhếch cằm: “Đúng là đọc không ít sách, nhưng toàn binh thư. Hỏi thêm chút văn nhã thì ú ớ như ngậm hột thị. Học vấn, nói thật, có khi còn không bằng ta.”

“Phương Phi Ai, ngay cả ngươi mà cũng dám so học vấn với thiếu tướng quân?” Lâm Cẩm Chúc không tin nổi, “Xem ra hắn thật sự nên đọc thêm sách.”

“Ta thì sao? Ngươi dám gọi thẳng tên bổn thế tử?” Phương Phi Ai hậm hực: “Ai cũng khen Ân Tử Tiễn giỏi giang, rõ ràng bổn thế tử cũng không tệ!”

“Thật mất mặt ghê…” Lâm Cẩm Chúc ghé tai Đồng Hữu Dư thì thầm, “Phương Phi Ai chắc bị so sánh nhiều quá, nên giận cá chém thớt.”

Hiện tại Ân Tử Tiễn là “con nhà người ta” điển hình, còn Phương thế tử, chính là danh xưng đệ nhất ăn chơi trác táng kinh thành.

Đang nói thì nhân vật chính đã theo sau nguyên phu tử xuất hiện, vào lớp Hoàng tự ban.

Toàn bộ học đường lập tức yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Ân Tử Tiễn—da ngăm khỏe mạnh, vóc người cao lớn, khí thế trầm ổn mà oai hùng.

Hắn như một con hắc báo tiến vào giữa bầy cừu.

Nguyên phu tử vuốt râu cười: “Vị này chắc không cần ta giới thiệu nhiều. Thiếu tướng quân thể trạng cao lớn, đành phải ngồi hàng cuối.”

“Đa tạ phu tử.” Ân Tử Tiễn chắp tay thi lễ, rồi bước đến chỗ mình.

Rất nhiều người lập tức quay đầu chào hỏi, không khó đoán được ngày sau quanh hắn sẽ đầy người vây quanh.

Hàng ghế phía trước là học sinh khoảng mười ba tuổi, Đồng Hữu Dư và vài người mười lăm tuổi ngồi sau. Trùng hợp hay không, chỗ ngồi của Ân Tử Tiễn lại ngay phía sau nàng.

Hắn mặt không cảm xúc bước ngang qua, ngồi xuống sau lưng nàng.

Rõ ràng chưa nói câu nào, nhưng khí thế ép người của hắn đã ập tới từ sau lưng. Trong khoảnh khắc, toàn thân Đồng Hữu Dư lạnh toát, lưng như bị kim châm.

Lâm Cẩm Chúc nhận ra điều lạ, khẽ hỏi: “Ngươi sao thế?”

Giọng nàng không lớn không nhỏ, nhưng Ân Tử Tiễn tai thính hơn người, thình lình chen vào: “Có lẽ là trong lòng có quỷ, nên sợ bị trả thù.”

“Hả?” Lâm Cẩm Chúc ngớ người, không hiểu gì.

Ân Tử Tiễn lại nói: “Ta là người có thù tất báo, từ trước đến nay luôn thích nợ máu trả bằng máu.”

Hắn khẽ nhắm mắt, giọng nói lành lạnh, khiến người ta lạnh sống lưng.

Quả nhiên, Đồng Hữu Dư luống cuống, tim đập thình thịch, lập tức quay đầu: “Ngươi… ngươi đừng hòng cắn ta!”

Nàng dùng hai bàn tay nhỏ che chặt lấy ngực, đôi mắt trong veo trừng hắn, ra vẻ cứng cỏi, nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu.

Ánh mắt Ân Tử Tiễn vô thức quét một vòng trên vòng ngực đầy đặn bị che kia, rồi đột ngột trầm mặt xuống, sinh ra một tia giận dữ:

“Ai muốn cắn ngươi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play