Ngụy Niên nhìn thấy bộ dạng chật vật của Ngụy Hằng thì trong lòng vui vẻ không ít, đến cả vẻ mặt lạnh tanh của Tống Hoài cũng không còn quá đáng sợ nữa – cho đến khi nàng bước lên xe ngựa.
Vì nàng không biết cưỡi ngựa, Tống Hoài lại một lần nữa mượn xe của Ngụy gia, người đánh xe là một thanh niên nàng chưa từng gặp, nhưng qua trang phục thì tám phần là ám vệ của Thái tử. Còn Tống Hoài thì cưỡi ngựa theo sau.
Ban đầu nàng còn muốn tranh thủ đường đi hỏi han đôi chút, nhưng vừa xuất phát được một đoạn, nàng liền chẳng còn tâm trí đâu nữa – xe ngựa lao đi như gió, xóc nảy đến mức nàng mở miệng cũng không nói nổi.
Dốc hết sức bình sinh cũng không giữ nổi thân hình ổn định, cả người bị xô trái đập phải, vài lần suýt bị hất tung ra ngoài – may mà Tống Hoài vẫn còn chút lương tâm, giữa đường xuống ngựa vào xe ngồi, đưa tay cho nàng nắm lấy cánh tay hắn, nàng mới không bị quăng xuống ngay tại chỗ.
Tống Hoài ngồi nghiêng nghiêng trên mép ghế, thân hình bất động như núi, mặt lạnh như băng, giọng nói còn lạnh hơn:
“Điện hạ muốn trong một canh giờ phải gặp được cô nương. Thời gian gấp rút, mong cô nương lượng thứ.”
Ngụy Niên chua xót lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT