Nhâm Tiểu Túc đã từng thấy qua những nhân vật lớn mặc âu phục, bởi vì đội xe của họ luôn phải đi qua thị trấn. Khi đó, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể đứng từ xa nhìn thấy những nhân vật quyền quý mặc âu phục chỉnh tề ngồi trong xe.

Lúc ấy, Nhâm Tiểu Túc đã thầm nghĩ, "Đúng là phong thái của những nhân vật lớn!".

Nhưng nếu có ai đó lại mặc âu phục, thậm chí là âu phục trắng toát, để lang thang trong hoang dã, Nhâm Tiểu Túc nhất định sẽ thầm mắng kẻ đó là đồ ngốc!

Âu phục là thứ vướng víu khi chiến đấu. Chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng sẽ bị quần áo kìm hãm. Nếu chẳng may gặp phải dã thú mà đánh không lại, đến chạy trốn cũng khó.

Nhưng giờ phút này, khi Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy người thanh niên đứng trên mái nhà, hắn lại không cảm thấy bộ quần áo kia lạc lõng hay không phù hợp với vùng hoang dã này. Bởi vì đối phương không cần phải chiến đấu.

"Vậy có lẽ đó chính là người chủ đạo cuộc hành động lần này của tập đoàn Khánh Thị," Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ. "Những nhân vật lớn của tập đoàn quả nhiên là có chút khác biệt."

Hắn rụt cổ lại, sợ bị binh lính tác chiến của tập đoàn Khánh Thị phát hiện. Nên biết, chỉ riêng số nhân viên giới nghiêm xung quanh công trường đã lên đến hơn nghìn người. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hắn và Hứa Hiển Sở đã đánh giá thấp quyết tâm phong tỏa nơi này của tập đoàn Khánh Thị.

Nhâm Tiểu Túc tò mò nhìn quanh, không biết Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận đang ẩn nấp ở đâu.

Tuy không nhìn thấy, nhưng Nhâm Tiểu Túc biết chắc chắn họ đang ở gần đây.

"Chuẩn bị rút lui," Nhâm Tiểu Túc không định quan tâm đến ý định của những người khác. Ngay khi biết mình không có khả năng đoạt được bí mật trong Cảnh Sơn này, hắn đã nảy sinh ý định rút lui.

Nếu không, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Về phần bí mật Cảnh Sơn, có lẽ Dương Tiểu Cận và Hứa Hiển Sở sẽ hứng thú hơn.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình thật sự không cần phải mạo hiểm vì bí mật này. Nếu ở đây có một tuyển thủ kỹ năng cao cấp, còn hắn lại nắm trong tay hơn chục tấm bản vẽ học kỹ năng cấp cơ sở và cấp đại sư, thì có lẽ Nhâm Tiểu Túc còn muốn thử một lần...

Người như vậy mới thật sự là bảo vật đối với Nhâm Tiểu Túc!

Thực ra, điều quan trọng nhất là Nhâm Tiểu Túc thấy những kiến trúc dưới lòng đất ngày càng được khai quật nhiều hơn. Thậm chí, có những kiến trúc chỉ cần máy đào khẽ chạm vào là ầm ầm sụp đổ.

Trước đây, chúng còn có thể đứng vững là vì chưa ai "chạm" vào mà thôi.

Một số công trình kiến trúc vốn đã lộ thiên từ trước, còn sót lại tương đối nguyên vẹn một vài biển hiệu cửa hàng mà hắn có thể lờ mờ nhận ra, như là "thẩm mỹ viện", "cắt tóc gội đầu", "mát-xa người mù"...

Nhâm Tiểu Túc thực sự không tin ở đây có thứ gì đó đặc biệt trân quý!

Đây mới là lý do chính khiến hắn muốn rời đi!

Khi Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy những biển hiệu đó, hắn cảm thấy lòng tin của mình bị lừa dối, chỉ số thông minh bị sỉ nhục. Giờ nghĩ lại những mã QR, hình rắn khảm, tượng người bằng nhựa, rõ ràng chẳng có gì đặc biệt kỳ lạ cả!

Không biết Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận sẽ có cảm tưởng gì khi thấy cảnh này? Dù sao thì Nhâm Tiểu Túc là quá đủ rồi.

Chạy một quãng đường xa như vậy, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, kết quả lại cho ta xem cái này ư?

Nhâm Tiểu Túc rụt đầu lại, lặng lẽ men theo sườn núi. Lúc này, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng súng nổ trong rừng cây phía sau, cho thấy binh lính tác chiến của tập đoàn Khánh Thị vẫn chưa thể giải quyết con quái vật kia.

Tiếng súng này khiến Nhâm Tiểu Túc yên tâm hơn phần nào. Ít nhất, vào lúc này, tập đoàn Khánh Thị chắc chắn không rảnh để quản hắn.

Phía dưới sườn núi có khá nhiều quân nhân giới nghiêm, nhưng vấn đề là những người này đều tập trung ở khu vực công trường khai thác. Những khu vực khác mà họ bỏ qua dường như đã mất đi giá trị, họ thậm chí còn không thèm nhìn đến.

Nhưng những nơi bị tập đoàn bỏ qua lại chính là lỗ hổng mà Nhâm Tiểu Túc có thể tận dụng để đột phá.

Tập đoàn Khánh Thị đã chặt hết cây cối dọc đường để làm đường đi. Phải nói rằng Nhâm Tiểu Túc thực sự đã lĩnh giáo được năng lực của tập đoàn.

Ngay tại vùng hoang dã này, người ta nói mở đường là mở được đường, căn bản không cần phải thương lượng với dã thú trên núi.

Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc phải đánh giá lại sức mạnh của tập đoàn. Cần biết rằng đây vẫn chỉ là binh lính tác chiến của một hàng rào. Theo lời Dương Tiểu Cận, một tập đoàn có thể kiểm soát cả chục hàng rào tị nạn!

Vì vậy, nếu Nhâm Tiểu Túc trốn về hướng hàng rào số 112, thì chắc chắn dã thú và các sinh vật khác trên đường đi đã bị dọa chạy hết.

Tuy rằng đi như vậy sẽ tốn công sức hơn để trở về hàng rào tị nạn số 113, cần phải đi vòng một con đường rất xa, nhưng không còn cách nào khác, đây đã là lựa chọn tốt nhất của Nhâm Tiểu Túc.

Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ đi về phía những khu vực khác của "thành phố". Những khe nứt tự nhiên và kiến trúc đổ nát chính là công sự che chắn tốt nhất của hắn.

Hắn thấy một tòa nhà cao tầng đổ sập, thân nhà cao vút gãy thành hai đoạn. Nhâm Tiểu Túc không hề nghi ngờ rằng trước tai biến, mọi người hoàn toàn có thể đứng trên tòa nhà cao tầng này để quan sát toàn thành phố.

Trước đây, khi còn ở thị trấn, Nhâm Tiểu Túc thường cùng Nhan Lục Nguyên tưởng tượng hàng rào bên trong sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ xem ra, diện tích hàng rào có thể rộng lớn hơn thành phố này, nhưng độ tinh xảo và phồn hoa thì không thể sánh bằng.

Đương nhiên, tinh xảo và phồn hoa đều là chuyện của quá khứ. Hiện giờ, nơi này chỉ còn lại phế tích và hoang vu.

Nhâm Tiểu Túc theo bóng cây trượt xuống dốc núi. Hắn nhìn thấy những biển hiệu xám xịt tản mát trong phế tích, thầm nói: "Sao thành phố này lại có nhiều biển hiệu tẩm quất, xoa bóp chân thế... Chẳng lẽ người xưa thích rửa chân lắm sao?"

Bước đi giữa thành phố bỏ hoang và bùn đất, Nhâm Tiểu Túc cẩn thận tránh né mọi ánh mắt. Hắn cách vị trí của binh lính tác chiến của tập đoàn Khánh Thị khoảng năm trăm mét. Chỉ cần hắn cẩn thận, tận dụng tốt góc chết và công sự che chắn kiến trúc, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Thế nhưng, đi mãi đi mãi, Nhâm Tiểu Túc lại có chút không đi nổi nữa. Hắn nhìn thấy phía bên tay trái có một cửa hàng rượu thuốc lá được bảo tồn khá nguyên vẹn...

Đa phần kiến trúc đã bị mặt đất rung chuyển trong địa chấn nghiền nát thành bột, nhưng thành phố này vẫn còn 30% kiến trúc còn sót lại.

"Cửa hàng rượu thuốc lá!" Đôi mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên.

Cần biết rằng rượu thuốc lá là những vật tư khan hiếm ở thị trấn. Nếu không thì Trương Cảnh Lâm, thân là tiên sinh của học đường, cũng sẽ không ngày nào thiếu thuốc hút...

Hàng hóa trong một cửa hàng rượu thuốc lá này có lẽ còn nhiều hơn cả đồ đạc trong cửa hàng của lão Vương và lão Lý cộng lại. Nếu mang về, mình sẽ trở thành người giàu nhất thị trấn trong phút chốc!

Nhâm Tiểu Túc lén nhìn về phía tập đoàn Khánh Thị. Khi xác nhận không ai chú ý đến bên này, hắn liền hăm hở bước vào cửa hàng.

Hắn tự tay lấy thuốc lá trong quầy. Bên ngoài mỗi hộp thuốc lá đều có lớp nhựa plastic trong suốt bao bọc. Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, "Có lớp nhựa bảo vệ, có lẽ sẽ bảo quản được tốt hơn?"

Nhưng ngay khi hắn vừa chạm vào hộp thuốc lá, lớp nhựa plastic đã vỡ vụn thành bột giấy.

Nhâm Tiểu Túc có chút đau lòng. Những thứ này đã ở đây bao lâu rồi?

Thực tế, Nhâm Tiểu Túc không biết rằng thuốc lá cũng có thời hạn bảo quản. Tuy các hãng thuốc lá chưa bao giờ nói thuốc lá của họ có thể bảo quản được bao lâu, nhưng trên thực tế, thuốc lá để quá ba năm sẽ bị biến vị.

Dù sao thì khả năng niêm phong của những lớp đóng gói nhựa plastic cũng quá bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play