Nhâm Tiểu Túc không thèm để ý đến những người khác mà vội vàng xem xét vết thương của Từ Hạ. Hắn gỡ tay Từ Hạ đang ôm cổ ra, thấy rõ trên cổ Từ Hạ có một vết châm độc dài. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt một cái liền nhận ra đó là gì... Ong vò vẽ!
Hắn lẳng lặng, không một tiếng động rút chiếc kim độc ra sau lưng mọi người, bởi vì hắn không muốn để người khác biết Từ Hạ rốt cuộc đã chết như thế nào. Bầu không khí trong đoàn ngày càng quái dị, đôi khi để cho đám người kia sợ hãi hoang dã, ngược lại có lợi cho hắn trong vai "người dẫn đường". Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, hắn cũng không có nghĩa vụ phải thông báo mọi chuyện cho người khác, sống sót mới là quan trọng nhất.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chỉ cần không phải loài vật thần bí nào đó tấn công con người là được, thật ra vừa rồi hắn cũng đã giật mình.
Theo suy đoán của Nhâm Tiểu Túc, có thể là có ong vò vẽ đậu trong thùng xe Pika, mà động tĩnh khi Từ Hạ leo lên xe đã làm kinh động đến chúng, vì vậy ong vò vẽ đã đốt anh ta một nhát.
Chỉ là không ngờ ong vò vẽ bây giờ lại độc đến thế, sưng cổ dẫn đến ngạt thở sao? Không, không đúng, nếu là ngạt thở thì không thể nào chết ngay trong mười mấy giây được, ít nhất cũng phải đợi một lúc, xem ra là do nọc độc có vấn đề.
Khi còn bé, Nhâm Tiểu Túc cũng từng bị ong vò vẽ đốt, nhưng cũng chỉ sưng nửa mặt mấy ngày thôi chứ đâu có chết.
Hoang dã này, càng ngày càng nguy hiểm.
Đôi khi Nhâm Tiểu Túc có cảm giác rất mâu thuẫn, một mặt hắn bị sự thần bí của hoang dã này hấp dẫn, muốn khám phá bí mật của nó, mặt khác hắn biết rõ lòng hiếu kỳ quá lớn có thể giết chết mình.
Con người vốn đa diện, tư tưởng cũng luôn phức tạp, đó mới là con người.
Bóng ma tử vong bao trùm cả đoàn xe, nhưng người thoải mái nhất lúc này lại là Nhâm Tiểu Túc. Hứa Hiển Sở đến kiểm tra vết thương nhưng chỉ thấy một chấm đỏ trên cổ. Nhâm Tiểu Túc quan sát phản ứng của mọi người, Dương Tiểu Cận cũng vô tình đến xem vết thương của Từ Hạ, kết quả cũng cau mày.
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc biết, Từ Hạ thực ra chỉ bị ong vò vẽ tiến hóa trong hoang dã đốt một nhát mà thôi...
"Xác Từ Hạ thì sao? Không thể vứt xác anh ta ở hoang dã được?" Có người lên tiếng.
"Vậy còn có thể làm gì?" Lưu Bộ mặt mày ủ rũ, hắn định vứt Từ Hạ ở đây luôn, chôn còn tốn thời gian, cái nơi quỷ quái này hắn không muốn ở lại thêm một khắc nào.
Lạc Hinh Vũ nói: "Cho anh ta vào thùng xe Pika đi, rời khỏi đây trước, đến chỗ thích hợp rồi chôn cất."
Với tư cách là người đứng đầu đoàn nhạc, nếu cô ta vứt Từ Hạ ở đây thì những người khác sẽ nghĩ gì về cô? Sau này thanh danh của cô sẽ bị vết nhơ.
Lưu Bộ nói với Hứa Hiển Sở: "Hay là chúng ta quay lại đi?"
"Không được," Hứa Hiển Sở lắc đầu, nhưng không nói lý do.
Lúc này Lưu Bộ hiểu rõ mình không thể chi phối đám lính đánh thuê kia. Người ngoài nhìn vào thì tưởng họ thuê lính đánh thuê, nhưng thực tế không phải vậy.
Ban đầu đám lính đánh thuê muốn đến Cảnh Sơn làm nhiệm vụ, họ chỉ đi nhờ xe, trả phí bảo vệ thôi. Hơn nữa, việc đám lính đánh thuê đồng ý cho họ đi nhờ xe, dường như cũng là để che giấu mục đích của chuyến đi này, dùng họ làm bình phong.
Cho nên chuyến đi đến Cảnh Sơn này, đoàn nhạc của họ căn bản không có quyền quyết định.
Lưu Bộ thấy không thể quay đầu lại liền nói với Nhâm Tiểu Túc: "Một mình ngươi ngồi thùng xe đi, Trình Đông Hàng lên xe của ta," hắn cười lạnh nói: "Ngươi đã nói không dẫn sai đường, vậy thì tự mình đối mặt với nguy hiểm đi."
Lúc này hắn cũng không quan tâm Nhâm Tiểu Túc có được ăn bánh quy hay không, dù sao ai cũng không muốn chết. Hơn nữa, so với việc được ăn bánh quy thì sinh tử rõ ràng quan trọng hơn.
Nhâm Tiểu Túc ngược lại không có ý kiến gì, hơn một ngày không ăn bánh quy, hắn rất nhớ chúng...
Về phần việc sống chung với xác chết, hắn lại càng không có áp lực tâm lý gì. Lúc trước đàn sói tấn công nhà máy, để lại bao nhiêu xác chết mà hắn có sợ hãi gì đâu.
Người trong hàng rào có sự kính nể đối với sinh tử, nhưng Nhâm Tiểu Túc chỉ có kính, không có sợ.
Đoàn xe tiếp tục khởi hành, Nhâm Tiểu Túc vừa ngồi trong thùng xe ăn bánh quy, uống nước vừa lẩm bẩm với Từ Hạ: "Ngươi nói các ngươi rảnh rỗi không có việc gì không muốn chạy ra ngoài làm gì, giờ thì sao, mất mạng rồi thấy chưa?"
"Này, ngươi nói hàng rào của các ngươi rốt cuộc thế nào hả, bên ngoài chúng ta rất nhiều người sắp chết đói rồi, các ngươi vẫn còn tâm trạng nghe ca nhạc, nâng đỡ minh tinh."
"Thịt heo đều cho các ngươi vận vào, chúng ta còn chẳng được ăn..."
Nhâm Tiểu Túc nói chuyện với "Từ Hạ" chỉ là vì quá rảnh rỗi, nhưng hai người bạn thân ở ghế lái Pika lại không nghĩ vậy. Trên đường đi, họ bỗng nghe loáng thoáng tiếng Nhâm Tiểu Túc nói chuyện, người lái xe rùng mình, hỏi người ngồi bên cạnh: "Hắn đang nói chuyện với ai vậy?!"
"Ta... tôi cũng không biết nữa, chắc là lẩm bẩm thôi..."
"Ngươi nói đầu óc hắn có bệnh không vậy..."
Đến tối, đoàn xe không tìm được chỗ cắm trại thích hợp, chỉ có thể miễn cưỡng tìm một khoảng đất nhỏ. Hôm nay mọi người đều không có tâm trạng nói chuyện phiếm, chỉ còn lại sự im lặng.
Sáng sớm hôm sau, Nhâm Tiểu Túc đứng dậy duỗi lưng, tối qua hắn không đi kiếm ăn, dù sao ăn bánh quy đã gần no lắm rồi.
Vốn chocolate cũng để ở thùng xe, nhưng Lưu Bộ nhanh tay ôm thùng chocolate về xe của mình, xe của họ không có chỗ để thùng chocolate, Lưu Bộ cứ thế ôm đến chiều...
Nhâm Tiểu Túc đã lên kế hoạch, buổi sáng không cần ăn cơm, đợi xe đi rồi hắn muốn ăn bánh quy thế nào thì ăn.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng thét, hắn quay đầu lại thì thấy mọi người đang ở hướng chiếc Pika, một người lính đánh thuê hét lớn: "Cái xác Từ Hạ đâu rồi? Ai thấy xác anh ta đâu?"
Mọi người sững sờ: "Không phải ở trên xe sao?"
"Xác chết biến mất rồi!"
Lần này, Nhâm Tiểu Túc rùng mình!
Chuyện gì thế này, xác chết đang yên ổn trong thùng xe, sao có thể biến mất được?
Một người đàn ông trưởng thành bình thường nặng từ 70 đến 90 kg, một người muốn khiêng xác chết đi rất tốn sức, không thể nào không gây ra tiếng động.
Ở đây nhiều người như vậy, làm sao có thể không ai nghe thấy gì, ai đã chuyển xác Từ Hạ đi?
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ đến những mẩu xương cá, thịt cá mà mình đã vứt đi trước kia, chúng cũng biến mất như vậy: không có dấu vết, hoàn toàn không thể đoán được là do thứ gì gây ra.
Lúc đó hắn đoán là kiến, nhưng lần này không thể là kiến được, kiến tiến hóa thế nào cũng không thể nào chuyển đi một cái xác lớn như vậy trong một đêm được.
Bây giờ, Nhâm Tiểu Túc cũng bị một tầng bóng tối bao phủ, hắn cau mày suy nghĩ, rốt cuộc là thứ gì đã làm?
Lưu Bộ run rẩy nhìn Hứa Hiển Sở: "Thưa ngài, hay là chúng ta quay lại đi, chuyện này quá quỷ dị."
Hứa Hiển Sở cầm súng hướng ra ngoài cảnh giới: "Ta cũng sợ hãi như ngươi, nhưng ta đã nói phải đến Cảnh Sơn, ắt có lý do của ta!"
"Nhưng cái rừng cây này thật sự rất cổ quái!" Lưu Bộ sắp khóc.
"Mau lên xe cho ta, nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này!" Hứa Hiển Sở giận dữ hét.
Từ giờ phút này, Nhâm Tiểu Túc luôn cầm chắc cốt đao trong tay, não bộ hắn hoạt động hết công suất, luôn phòng bị mọi nguy hiểm có thể xảy đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT