Nhìn bề ngoài, có vẻ như việc Nhâm Tiểu Túc ăn bánh quy đã khiến Lưu Bộ vô cùng bất mãn.
Nhưng thực ra, Nhâm Tiểu Túc sớm đã hiểu rõ, dù hắn có ăn hay không những chiếc bánh quy kia, thái độ của Lưu Bộ đối với hắn cũng chẳng khác gì. Vì vậy, việc đoàn xe có cung cấp thức ăn cho hắn hay không, Nhâm Tiểu Túc đã lường trước được. Hắn chỉ không ngờ đối phương lại trở mặt nhanh đến vậy.
Như vậy cũng tốt, Nhâm Tiểu Túc thấy nhẹ nhõm hơn, như thế hắn cũng không cần phải dè chừng gì nữa.
Đối với tình cảnh hiện tại, Nhâm Tiểu Túc đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Hắn định quay đầu đi vào rừng, nhưng Lưu Bộ vội vàng: "Ngươi đi đâu đấy? Ngươi mà bỏ đi bây giờ, đừng hòng quay lại được hàng rào số 113 bên ngoài thị trấn!"
Nếu Nhâm Tiểu Túc đi, hôm nay bọn họ lại mất toi công sức. Không có người dẫn đường, bọn họ không thể nào vượt qua khu rừng này để đến được đường Cảnh Sơn.
Phải nói, Nhâm Tiểu Túc rất khâm phục bọn người kia. Nơi này cách Cảnh Sơn còn khoảng năm ngày đường. Lần trước cũng may bọn họ lạc đường sớm, cuối cùng bị người ta tìm thấy và đưa ra đường. Chứ nếu đi sâu vào hai ba ngày nữa, e rằng họ sẽ không thể nào thoát khỏi khu rừng.
Khi đó không chỉ là lãng phí một ngày, mà đám người tị nạn quen sống an nhàn sung sướng trong hàng rào kia căn bản không nhận ra, bây giờ họ đang ở đâu...
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu được, con người ta thường có tư duy theo quán tính. Việc những nhân vật quan trọng trong khu tị nạn coi thường dân thường không phải chuyện ngày một ngày hai, mới đầu chưa thay đổi được cũng là điều bình thường.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại, nhếch mép cười: "Ta đi tìm cái ăn, ngươi cuống cái gì?"
"Ta có sợ gì đâu," Lưu Bộ ngượng ngùng giải thích: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, lần trước cái gã dẫn đường cũng chết ở gần đây đấy. Ngươi đừng có chết một cách mờ ám như hắn, làm chậm trễ thời gian của chúng ta."
Lần trước, người dẫn đường dẫn họ đi lạc đường. Kết quả đi được vài ngày, mọi người đều cảm thấy phương hướng không đúng, nên quay trở lại để chuẩn bị xuất phát lại từ Vân Lĩnh. Ai ngờ, sáng sớm hôm đó, người dẫn đường ra bờ sông rửa mặt thì bị chết đuối một cách kỳ lạ.
Đang nói chuyện, bỗng có nhân viên công tác nói: "Ở đây có dấu chân thú hoang!"
Nhâm Tiểu Túc hơi nhíu mày. Ở đây làm gì có thú hoang nào? Rất ít loài thú hoang sống gần bìa rừng, hơn nữa từ khi con người xây dựng các khu tị nạn này, thú lớn đã bị chặn ở bên ngoài hàng rào rồi. Rất hiếm khi có con thú lớn nào vượt qua được vòng bảo vệ bên ngoài để vào được khu vực hàng rào số 113 này.
Ngay cả bầy sói tấn công nhà máy kia cũng là chuyện hiếm thấy.
Mọi người xúm lại xem dấu chân trông như thế nào. Lính tư nhân thì tùy tiện hơn, có súng thì sợ gì?
Nhưng vừa nhìn, tất cả đều sững sờ. Hàng dấu chân kéo dài vào trong rừng, mỗi dấu chân to bằng nửa cái đầu người.
Thấy cảnh này, tất cả quân nhân lập tức giơ súng, căng thẳng nhắm vào sâu trong rừng. Không hiểu sao, những người lính tư nhân này bỗng cảm thấy, dù có súng cũng không thể mang lại cho họ cảm giác an toàn.
"Lúc đến đây có thấy dấu chân này đâu?" Một người run rẩy hỏi.
"Không có," một người lắc đầu.
Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn dấu chân là biết đó là loài vật gì, trong lòng yên tâm hơn.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua bãi đất trống mà đoàn người đang chuẩn bị hạ trại, chợt thấy trên đất còn sót lại một số đồ bỏ đi từ lần hạ trại trước, thậm chí còn có nhiều thức ăn thừa. Hắn bỗng nghiêm giọng: "Đây là dấu chân gấu, bị đồ ăn thừa của các ngươi thu hút đến đấy."
Lưu Bộ nghi ngờ: "Nói vớ vẩn, ngươi tưởng ta chưa thấy móng gấu bao giờ à?"
Nhâm Tiểu Túc đi theo dấu chân vào rừng, hắn chẳng tốt bụng đến mức phải báo cho đám người kia mọi chuyện: "Khụ khụ, có lẽ là lợn rừng thôi..."
Phía sau hắn, đám người kia cứ trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc đi vào rừng, dường như chẳng hề e ngại dấu chân kia, cũng không sợ hãi những nguy hiểm ẩn chứa trong rừng.
"Thằng nhóc này gan cũng lớn thật," Lưu Bộ hít một hơi lạnh: "Không muốn sống sao?"
Lính tư nhân đều hạ súng xuống. Nếu thực sự có thú dữ nào đó, đợi đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhâm Tiểu Túc rồi giơ súng lên cũng chưa muộn.
Những người lính tư nhân này nhìn bề ngoài thì có vẻ tùy tiện, không hề sợ hãi, nhưng giọng nói run rẩy vừa rồi đã tố cáo họ là những kẻ nhát gan.
Nhâm Tiểu Túc đi vào rừng, thực ra hắn đã nhìn ra, đây là dấu chân hươu.
Và hắn đi theo dấu chân hươu là vì, trong rừng, đi theo những động vật hoang dã lớn như vậy thường có thể tìm thấy nguồn nước và sông ngòi. Chúng cũng giống như con người, cần bổ sung nước cho cơ thể.
Hơn nữa, hắn cũng muốn ra bờ sông xem người dẫn đường kia rốt cuộc đã chết vì cái gì.
Theo như Lưu Bộ miêu tả, người dẫn đường kia xuống sông rửa mặt, sau đó mặt bị thứ gì đó cắn nát, cuối cùng mất mạng tại chỗ.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ thằng này thật là ngu xuẩn. Chuyện trật tự giống loài đang tiến hóa là điều ai cũng biết, nhưng loài ăn cỏ vẫn ăn cỏ, loài ăn thịt vẫn ăn thịt, đó là bản năng.
Người dẫn đường này có lẽ cũng giống như nhiều người ở thị trấn, đều cho rằng cá sống bằng cách ăn rong rêu gì đó. Nhưng Nhâm Tiểu Túc đã đọc được trong một cuốn sách được bảo tồn cẩn thận của Trương tiên sinh rằng, cá nước ngọt có loại chỉ ăn thịt như cá trê, cá lóc, còn lại phần lớn là ăn tạp, nhưng cơ bản không có loài nào chỉ ăn chay.
Ngươi có miếng thịt to như vậy đưa đến tận miệng người ta, người ta có thể không ăn sao?
Nhâm Tiểu Túc vui mừng vì mình hiểu được sức mạnh của tri thức, và luôn bổ sung kiến thức cho bản thân. Nếu không, có lẽ hắn cũng sẽ giống như người dẫn đường kia, không biết đến lúc nào thì chết.
Hắn đi theo dấu chân hươu, hươu là loài sinh vật tương đối ôn hòa trong rừng, ngươi không trêu chọc nó thì nó cũng không làm gì ngươi.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thấy trên một gốc cây có những mảnh gỗ vụn. Đây rõ ràng là dấu vết do mối ăn để lại. Hắn nhìn xuống gốc cây, quả nhiên có một khối đất bao bất thường phình ra ở rễ cây.
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc mừng rỡ, vài ba lần liền đá văng khối đất bao, bên trong những con mối màu nâu đang nhanh chóng bò lổm ngổm. Con vật này to bằng ngón tay út, không ngon lắm, nhưng dinh dưỡng lại phong phú.
Phải biết, không ít người ở thị trấn quanh năm thiếu dinh dưỡng, thường dùng mối và trứng mối làm thuốc bổ. Có người tìm được một ổ mối có thể vui vẻ được vài ngày...
Nhưng mối không thể ăn sống vì sợ chúng thải ra axit formic. Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc cũng chưa đến mức phải ăn thứ này.
Đám mối đang hoang mang tột độ trên tổ mối bị phá tan. Nếu không xét đến luân thường sinh vật, thì có thể hình dung một cách dễ hiểu là, nhà không còn, mẹ cũng không có...
Nhâm Tiểu Túc liền ngắt một chiếc lá to, bọc một ít đất tổ kiến cùng với những con mối bên trên lại.
Hắn bẻ một cành cây, dùng cốt đao gọt dũa một chút thành một chiếc xiên cá đơn giản, chuẩn bị đi bắt cá...
Đi chưa được bao xa, Nhâm Tiểu Túc lại quay trở lại, hắn cầm cốt đao chọc nửa ngày vào ổ kiến, tìm được con Kiến Chúa trắng trẻo mập mạp, cũng mang đi luôn...
Mối gặp tai họa ngập đầu, nếu không cân nhắc sinh vật luân lý, thông tục dễ hiểu điểm hình dung chính là, gia cũng không có, mẹ cũng không có...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT