Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Hắn chỉ nói sự thật thôi mà, sao tự dưng lại được người ta cảm tạ rối rít thế này?

Theo quan niệm của hắn và Nhan Lục Nguyên, chỉ khi cho người khác cái gì đó, mới đáng được người ta thành tâm cảm tạ chứ.

Ngày trước, Nhâm Tiểu Túc từng nghe thầy Trương Cảnh Lâm giảng bài ở trường. Thầy miêu tả nền văn minh nhân loại huy hoàng đến thế, nhưng tại sao nhân loại phải mất hàng ngàn năm mới đạt được đỉnh cao đó, mà tốc độ sụp đổ của nó lại nhanh hơn xây dựng gấp bội?

Hôm nay, đôi vợ chồng nọ khiến Nhâm Tiểu Túc mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng hắn vẫn chưa thể diễn tả thành lời.

Hôm đó, Nhâm Tiểu Túc nhờ Tiểu Ngọc tỷ tháo lá cờ trước phòng khám xuống, thêu lên hai chữ "Ngoại Thương".

Lừa lọc, giở thủ đoạn hắn làm không ít, nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng có những lựa chọn của riêng mình.

Nhâm Tiểu Túc quyết định, từ hôm nay trở đi, bệnh nào hắn chữa được thì chữa, không chữa được thì thôi.

Kết quả, điều khiến Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc là hôm đó chẳng có bệnh nhân ngoại thương nào đến cả, toàn là mấy bệnh vặt vãnh hắn không biết chữa. Nhưng đó không phải là điều làm hắn kinh ngạc nhất. Hắn kinh ngạc vì khi hắn thành thật khai báo với những bệnh nhân này, Hắc Dược lại không có tác dụng, nhưng số lượng tiền cảm tạ lại tăng lên đến 10 đồng!

Nhâm Tiểu Túc ngồi trong phòng khám, chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn... Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè...?

Hắn không biết rằng, có lẽ mọi người đã oán hận bác sĩ Vu Đồng trước kia quá lâu. Khi Nhâm Tiểu Túc hành xử theo cách này, những người từng đến khám bệnh lại bắt đầu truyền tai nhau: "Tôi thấy cái thằng hung dữ Nhâm Tiểu Túc còn tốt hơn nhiều so với cái thằng khốn Vu Đồng kia! Hắn thấy không bệnh là tuyệt đối không kê đơn thuốc vớ vẩn để moi tiền của anh đâu!"

Có người rảnh rỗi nghe được, ồ, lại có chuyện này à? Thế là họ kéo đến phòng khám xem náo nhiệt...

Họ đến xem náo nhiệt, còn Nhâm Tiểu Túc thì nhức đầu. Tính đến trưa, hắn chỉ kiếm được vài đồng tiền cảm tạ, nhưng số lượng bệnh nhân đến khám lại gấp mười lần số tiền đó.

Có người đau đầu, có người cảm thấy mặt mình tự nhiên sưng to. Điều khiến Nhâm Tiểu Túc cạn lời là, thậm chí còn có người đến tìm hắn để xem tướng...

Tuy vậy, Nhâm Tiểu Túc đã quyết tâm làm việc gì thì nhất định sẽ làm đến cùng. Hắn giải thích với mọi người giống như cách hắn đã giải thích với đôi vợ chồng kia, vin vào lời khen của người dân trong trấn.

Về sau, người dân trong trấn phát hiện, Nhâm Tiểu Túc khám bệnh có vẻ thật sự không hề thu phí bừa bãi.

Trước kia, ấn tượng của họ về Nhâm Tiểu Túc là tương đối hung dữ, bởi vì Nhâm Tiểu Túc khi còn nhỏ tuổi đã phải dẫn Nhan Lục Nguyên đến trấn này để sinh sống, phải dùng sự hung ác để tranh giành mới có được một con đường sống.

Sau đó, ấn tượng của mọi người về hắn biến thành... "Cái thằng bán thuốc kia".

Còn bây giờ, mọi người lại ngầm cho rằng, nếu thật sự bị thương ngoài da, thì có thể đến phòng khám tìm Nhâm Tiểu Túc chữa trị trước tiên.

Danh tiếng này đến quá đột ngột, khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất khó hiểu. Tiểu Ngọc tỷ buổi trưa xách giỏ đi chợ mua thức ăn. Dạo này, cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc và mọi người đã khấm khá hơn, số tiền tiết kiệm đã lên đến 3400 tệ, nên điều kiện sống cũng được nâng cao theo, có thể ra chợ mua chút đồ ngon.

Tiểu Ngọc tỷ thậm chí còn thỉnh thoảng mua chút muối tinh và bì lợn. Vị của muối tinh khác biệt khá nhiều so với muối thô, còn bì lợn thì dùng để rán lấy mỡ xào rau.

Bên ngoài trấn có trại nuôi lợn. Những con lợn này cũng đã tiến hóa, nhưng chỉ cần tranh thủ lúc chúng còn nhỏ mà thiến hết thì khi lớn lên chúng sẽ vô cùng hiền lành ngoan ngoãn.

Không thể không nói, con người quả thực là loài có khả năng thích ứng với môi trường tốt nhất, giỏi tận dụng môi trường nhất, không ai sánh bằng.

Những con lợn ngon thịt thường được đưa vào khu tị nạn, chỉ có những phần vụn vặt mới được giữ lại ở trấn, mà số lượng cũng rất ít.

Trước kia, Nhan Lục Nguyên mơ ước được vào khu tị nạn, một trong những lý do lớn nhất là vì nó muốn được ăn thịt.

Tiểu Ngọc tỷ xách giỏ rau trở về phòng khám, vừa vào cửa đã tươi cười hớn hở nói: "Ôi chao Tiểu Túc, em không biết đâu, bây giờ người trong trấn khen em ghê lắm đó!"

Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên: "Thật á?"

"Thật mà," Tiểu Ngọc tỷ cười tủm tỉm nhặt rau: "Tiểu Túc nhà chúng ta đã thành bác sĩ rồi, sau này tìm vợ nhất định sẽ tìm được người tốt nhất trong trấn, đến lúc đó hai đứa kết hôn sinh con, tỷ sẽ trông con cho hai đứa nha."

Nhâm Tiểu Túc nhất thời không được tự nhiên: "Em chưa nghĩ đến chuyện đó."

Tiểu Ngọc tỷ nhất thời không vui: "Lớn tướng rồi còn gì, nên nghĩ đến đi chứ. Hôm nay chị mua được ít lạc, không biết người trong trấn đào ở đâu ra nữa, lát nữa chị nấu cho hai đứa ăn nhé."

Nhan Lục Nguyên lúc này từ trường trở về. Giờ nó cũng có thể giống như các bạn học khác, buổi trưa về nhà là có cơm ăn. Trước kia, nó toàn mang theo hai củ khoai tây đi học, buổi trưa ở trường lôi khoai tây ra ăn sống coi như xong bữa.

Nó vừa vào cửa thấy trong giỏ rau có lạc nên cầm lấy một củ định bóc ra ăn, kết quả bị Tiểu Ngọc tỷ vỗ một cái vào tay: "Lạc vẫn còn dính đất đấy, không được ăn."

Nhan Lục Nguyên tức giận đập bàn một cái: "Ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao còn không cho ta ăn lạc?!"

Tiểu Ngọc tỷ lại tươi cười hớn hở: "Ăn đi, ăn đi."

Nhan Lục Nguyên vừa bóc lạc ăn vừa nói với Nhâm Tiểu Túc: "Ca, hôm nay bên ngoài trường đông người lắm. Lúc vào học thầy Trương không cho họ vào, vừa tan học họ đã ùa hết cả vào, không biết chuyện gì xảy ra nữa, anh có muốn đi xem không?"

"Hả?" Nhâm Tiểu Túc sững sờ, trong lòng hắn bỗng dâng lên một dự cảm không lành...

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài hùng hổ đi vào, là thầy Trương Cảnh Lâm.

Mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên: "Thầy Trương đến ạ, ở lại nhà chúng ta ăn cơm trưa nhé?"

"Ăn cái rắm!" Trương Cảnh Lâm giận dữ nói: "Chữa được bệnh thì chữa, không chữa được thì thôi, sao lại xúi người ta tìm đến ta hết thế này!"

Trước kia, Nhâm Tiểu Túc nói với đôi vợ chồng kia rằng: "Không tin thì cứ đi hỏi thầy Trương, hoặc đến chỗ thầy Trương mượn sách về an thai mà đọc."

Về sau, Nhâm Tiểu Túc thấy cách đó rất hiệu quả, nên sáng nay hắn nói với từng bệnh nhân như vậy.

Chỉ thấy Trương Cảnh Lâm đau khổ nói: "Bệnh thường thì không nói làm gì, đến cái bệnh phù chân cũng bảo họ đến tìm ta?! Ngươi có biết cái mùi sau khi họ cởi giày ra không hả, may mà ta chạy nhanh đấy!"

Nhâm Tiểu Túc xấu hổ cười trừ: "Em không phải là nghĩ thầy kiến thức uyên bác sao."

Trương Cảnh Lâm muốn tan vỡ: "Ta là giáo viên dạy học, ngươi chữa không hết bệnh, chẳng lẽ ta chữa hết được chắc? Sau này ngươi mà còn đẩy bệnh nhân sang bên ta nữa thì ta sẽ giao cho Nhan Lục Nguyên cả đống bài tập không làm hết được!"

Đang bóc lạc ăn, Nhan Lục Nguyên: "???"

Hai người các ngươi có mâu thuẫn thì liên quan gì đến ta!

Nhâm Tiểu Túc vội nhét một nắm lạc vào tay Trương Cảnh Lâm: "Thầy yên tâm, sau này sẽ không có chuyện đó đâu, thật đó, em đảm bảo!"

Trương Cảnh Lâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bóc lạc ăn rồi quay về trường...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play