"Ca, thật ra như vậy cũng không tệ," Nhan Lục Nguyên cười nói, "Mặc kệ hiệu quả thế nào, dù sao cũng kiếm được tiền."
Nhâm Tiểu Túc không vui, hắn hạ giọng nói: "Đây chỉ là chuyện kiếm tiền thôi sao? Như vậy thì được mấy lần cảm tạ chân thành?"
Chuyện này Nhâm Tiểu Túc nghĩ rất rõ ràng, dựa vào công hiệu này để bán thuốc, tỷ lệ thu được cảm tạ chân thành thấp hơn nhiều so với việc chữa bệnh cứu người. Chỉ có mấy lão già kiểu như lão Vương, khát khao gặp may thì mới nói lời cảm ơn.
Hơn nữa mục đích chính của hắn là kiếm tiền sao? Không, hắn còn cần cả sự cảm tạ nữa, không có cảm tạ thì làm gì có Hắc Dược.
Nhâm Tiểu Túc bực bội nói: "Nếu ta chữa bệnh cứu người, người trong trấn thấy ta phải khách khí, ngươi xem cái thằng cha trong phòng khám kia chữa chết bao nhiêu người, mà có ai làm gì được hắn đâu? Vì sao? Bởi vì hắn là bác sĩ duy nhất trong trấn!"
"Ca, huynh nói đúng," Nhan Lục Nguyên biết điều phụ họa, thật ra hắn không quan trọng chuyện đó lắm, dù sao hắn biết... bọn họ sắp giàu to rồi!
"Hơn nữa quan trọng nhất là," Nhâm Tiểu Túc nói: "Nếu ta chữa bệnh cứu người, người ta thấy sẽ gọi ta là bác sĩ. Còn nếu không chữa bệnh cứu người thì sao, người ta sau lưng gọi ta là gì? Ê, cái thằng bán thuốc..."
Nghe rõ ràng địa vị xã hội khác biệt một trời một vực luôn!
Nhan Lục Nguyên cuối cùng không nhịn được nữa, hắn cười lăn lộn trong lều: "Ca, huynh đúng là lắm trò trong đầu."
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không biết rằng, lọ thuốc hắn bán cho lão Vương, lão Vương không dùng cho mình. Suy cho cùng, lão Vương hiện tại cũng có tìm được nhân tình gì đâu...
Vỏ đựng Hắc Dược chẳng có gì đặc biệt, chỉ là bình sứ nhỏ thông thường trong trấn. Ban đầu, vỏ đựng Hắc Dược là thủy tinh, công nghệ rất cao, Nhâm Tiểu Túc lo cái thứ đó lại bị người ta nghi ngờ, vì trong trấn đâu có ai bán loại bình đó.
Bình sứ nhỏ từ tay Vương Phú Quý chuyển sang tay người quản lý của trấn, chính là mấy người được đưa ra từ khu tị nạn.
Lão Vương thầm nghĩ bụng, Nhâm Tiểu Túc không hiểu giá trị của thứ này, nhưng hắn thì hiểu.
Chỗ nào cần nhất công năng uống của Hắc Dược? Là đám đàn ông trong trấn sao? Không phải.
Đàn ông trong trấn chỉ đủ ăn no mặc ấm, có người còn gầy trơ xương, nhưng vấn đề là ai nấy cũng làm việc quần quật mỗi ngày, tuy gầy nhưng khỏe re.
Chỉ cần vận động nhiều, duy trì chức năng cơ quan trong cơ thể thì mọi việc đều dễ dàng, nên đám đàn ông không quá cần cái thứ này.
Người cần nó nhất, thật ra là đám "quý nhân" trong khu tị nạn kia kìa.
Vương Phú Quý láo liên đưa Hắc Dược cho người quản lý do khu tị nạn phái tới. Người quản lý này biết hàng, công việc hằng ngày của họ là để mắt tới động tĩnh trong trấn, nên chuyện thằng Thiết Đầu liếm thuốc đêm qua hắn cũng biết.
Nhưng người quản lý không dùng, mà tối đến lại đem biếu thủ trưởng của mình.
Cuối cùng, cái bình Hắc Dược nhỏ xíu này đi đâu về đâu thì chẳng ai biết.
Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hắn chỉ việc dùng một đồng cảm tạ đổi được một lọ Hắc Dược nữa, rồi nhờ Tiểu Ngọc tỷ ra chợ mua một tấm vải bố trắng, sau đó dùng chỉ đen thêu hai chữ lớn "Phòng khám bệnh", rồi bên dưới thêu tám chữ nhỏ "Chuyên trị vết đao, thầy thuốc nhân tâm".
Thế là phòng khám bệnh khai trương.
Lúc thêu, Tiểu Ngọc tỷ hỏi Nhâm Tiểu Túc có muốn thêu thêm bốn chữ "Diệu thủ hồi xuân" không, Nhâm Tiểu Túc vội xua tay, dạo này hắn hơi dị ứng với chữ "xuân"...
Cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc dần đi vào quỹ đạo. Sáng đi hái thuốc, ban ngày ngồi khám bệnh ở lều, tối đi học lớp sinh tồn, rồi lại cầm vở ghi của Nhan Lục Nguyên ra học bổ túc.
Dù phòng khám của hắn không có ma nào bén mảng, nhưng hắn vẫn phải ngồi đó, nhỡ có bệnh nhân đến thì Tiểu Ngọc tỷ làm sao xoay xở được.
Hắn cũng muốn được ngồi học ở trường lớp rộng rãi sáng sủa như Nhan Lục Nguyên, nhưng nếu hắn đi học thì Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc tỷ biết làm sao?
Người một nhà, chung quy phải có người hy sinh vì nhau.
Hôm sau, Nhâm Tiểu Túc ngồi trong lều, vén rèm cửa lên nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu Ngọc tỷ ngồi sau lưng hắn may vá. Thỉnh thoảng Tiểu Ngọc tỷ lại cảm khái, hai anh em nhà này trước kia quần áo rách như tổ ong mà có thèm vá đâu, sao giờ nhiều đồ vá thế...
Đúng lúc đó, có người hớt hải chạy tới từ phía đường đất, cánh tay hắn đang chảy máu.
Nhâm Tiểu Túc mắt sáng lên: "Vết thương của ngươi không chữa là chết đấy."
Nhưng người kia chẳng thèm nhìn Nhâm Tiểu Túc, trong tiềm thức của mọi người, bị thương là phải đến phòng khám bệnh, chỗ đó mới có uy tín. Hơn nữa ấn tượng của mọi người về Nhâm Tiểu Túc là "thằng bán thuốc", chứ không phải "người chữa vết đao".
Lúc này, giọng nói quen thuộc trong đầu vang lên: "Nhiệm vụ, cứu chữa 1 người bệnh."
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy bực bội nói: "Xin lỗi."
Tiểu Ngọc tỷ thấy Nhâm Tiểu Túc chạy vụt ra ngoài, chưa đầy một phút sau đã thấy hắn vác người kia quay lại...
Nhâm Tiểu Túc ôn tồn nói với bệnh nhân: "Cái gã bác sĩ trong phòng khám kia là lang băm, ta vác ngươi về đây là cứu ngươi đấy, biết chưa?"
Người đàn ông mất máu quá nhiều nên không còn chút sức lực nào, bị Nhâm Tiểu Túc đè xuống thiếu chút nữa thì tan nát.
Lúc này, phía đối diện đường đất lại có hai người chạy tới, trên người dính đầy máu. Nhâm Tiểu Túc ngớ người: "Các ngươi kéo bè kéo lũ đánh nhau à?"
Người bị đè dưới đất nghe vậy vội giải thích: "Không phải, là nồi hơi trong xưởng nổ! Chúng tôi bị nhẹ thôi, còn tự chạy về được, có người chắc chết tại chỗ rồi."
Nhâm Tiểu Túc im lặng gật đầu, thời buổi này ai bị thương ở nhà cũng chẳng có ai tốt bụng dẫn đi chữa trị, họ chỉ mong ngươi chết để còn hốt của.
"Này, Tiểu Ngọc tỷ, muội khử trùng kim trước đi," Nhâm Tiểu Túc nói. Tuy hắn không lo chuyện nhiễm trùng, nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch cho bệnh nhân xem chứ? Nói rồi hắn lại chạy ra ngoài, lần này vác về hai người...
Nhâm Tiểu Túc đè hai tay một chân của ba người, ba người mặt mày tái mét. Họ thật sự quá xui xẻo, chứ không thì Nhâm Tiểu Túc có mà đè chết họ.
Hơn nữa họ cũng biết Nhâm Tiểu Túc có thể chữa lành vết thương, chỉ là quen chạy đến phòng khám bệnh thôi. Giờ không nhúc nhích được thì thôi, cứ nằm im vậy.
Sau đó, ba người thấy Tiểu Ngọc tỷ buông thêu thùa xuống, cầm luôn cái kim may quần áo hơ trên lửa. Kim này khá dài, nên cầm đuôi kim hơ cũng không bị bỏng tay.
"Khâu trực tiếp luôn ạ?" Tiểu Ngọc tỷ rụt rè hỏi.
"Ừ, cứ như may quần áo thôi," Nhâm Tiểu Túc cười nói: "Rất đơn giản."
Tiểu Ngọc tỷ hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu khâu vết thương cho một người. Kết quả vừa đâm kim vào thì da thịt người đó bốc lên mùi khét lẹt...
Người đàn ông run rẩy hỏi: "Cô hơ kim trên lửa để khử trùng thì tôi hiểu, nhưng cô có thể nhúng kim vào nước lạnh trước khi khâu được không..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT