Vương Việt Tức đáp: “Cho nên ta mới ngăn Chu cô nương lại, không phải vì tiếc mấy củ khoai tây đó, mà là mong Thiếu soái ra lệnh bình ổn giá, bán khoai tây ra để ổn định thị trường, chứ không phải phát miễn phí cho dân cư trong hàng rào. Việc gì cũng có người làm sẵn chỉ nuôi dưỡng kẻ lười biếng. Đâu phải ai cũng có chí tiến thủ, khi họ nhận ra chẳng cần lao động vẫn có thể sống sót, rất nhiều người sẽ trở nên chán chường.”

Nhâm Tiểu Túc ngẫm nghĩ: “Nếu là ta, nếu mỗi ngày không cần lo cơm ăn áo mặc, ta sẽ đi làm những việc có ý nghĩa hơn.”

“Thiếu soái là Thiếu soái, trong xã hội này luôn có một bộ phận người dễ dàng chán nản,” Vương Việt Tức nghiêm túc nói, “Tại sao trong hàng rào lại có những kẻ lành lặn tay chân mà vẫn đi ăn xin? Trong thời buổi gian khó, tại sao vẫn có những người trẻ tuổi ăn không ngồi rồi, chờ cha mẹ đi làm về nuôi? Người thực sự có chí hướng và tự chủ không nhiều đâu. Có những người thức đêm đánh bạc, lý do duy nhất khiến họ rời khỏi sòng bạc là vì họ còn cần phải sống, còn cần phải làm việc. Nếu họ chẳng cần làm gì mà vẫn ngồi lì ở đó được, họ sẽ hoàn toàn phế bỏ. Chơi bời thì vui đấy, nhưng vui được một hai tháng thì còn hay, chứ một hai năm thì sao?”

Vương Việt Tức nói tiếp: “Có lẽ ta có thể nói đùa rằng chỉ cần không phải đi làm, ta sẽ vui vẻ mãi thôi. Nhưng thực tế có phải vậy không? Đương nhiên là không. Thiếu soái, ta chỉ mong khoai tây được bán với giá ổn định để ổn định giá cả thị trường, chứ không hề nói việc làm của Chu cô nương là vô nghĩa. Hơn nữa, việc thiết lập một vài cửa cứu tế trong lúc nguy nan là điều nên làm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play