Chiều ngày 4 tháng 9 năm 2010.

Bạch Y ngồi trước bàn học, có chút lơ đãng làm bài tập cuối tuần của các môn.

Cô làm được vài bài lại không nhịn được mà cầm bảng thành tích bên cạnh lên xem mấy lần.

Dòng thứ hai được cô dùng bút dạ quang màu xanh lá gạch chân, trông đặc biệt nổi bật.

Bạch Y, xếp hạng trong lớp: 2, xếp hạng toàn khối: 48.

Bạch Y mím môi cười, trong đôi mắt nai xinh đẹp lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Từ học kỳ hai lớp 10, sau khi phân ban tự nhiên – xã hội, thành tích của cô luôn ổn định trong top 5, nhưng đây là lần đầu tiên cô đứng thứ hai trong lớp.

Lần đầu tiên.

Cũng là lần đầu tiên lọt vào top 50 toàn khối.

Mà điều khiến cô vui không chỉ là vì kỳ thi này làm tốt.

Càng bởi vì ba mẹ đã hứa, chỉ cần cô thi được hạng nhì trong lớp, sẽ mua cho cô một chiếc ván trượt mới, và cho phép cô thi thoảng chơi ván trượt để thư giãn.

Nghĩ đến việc sắp có ván trượt mới, khóe môi Bạch Y vô thức cong lên đôi chút.

Đã lâu lắm rồi cô không đụng đến ván trượt.

Chiếc ván trượt trước đó bị mẹ cô tự tiện đem cho người ta hồi cô học lớp 9. Từ đó trở đi, cô chưa từng chơi lại.

Vì ba mẹ không cho phép.

Họ cảm thấy việc cô chơi ván trượt sẽ làm cô sao nhãng, ảnh hưởng đến việc học.

Chỉ là... họ cảm thấy thế.

Đúng lúc này, cửa nhà vang lên tiếng mở.

Bạch Y lập tức đứng dậy, cầm bảng thành tích chạy ra khỏi phòng ngủ, lao xuống tầng dưới.

Di Quân Uyển đổi giày xong, ấn lấy nước rửa tay khô đặt trên tủ ở sảnh, sát khuẩn rồi vừa xoa tay vừa đi về phía phòng khách.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt mẹ, Bạch Y quan tâm hỏi:
“Mẹ ăn trưa chưa ạ?”

Giọng Di Quân Uyển toát ra vẻ mỏi mệt, trả lời:
“Chưa.”

Bạch Y tiện tay đặt bảng thành tích lên ghế sofa, nhanh chóng đi vào bếp, ngoan ngoãn nói:
“Vậy để con nấu mì cho mẹ nhé.”

“Cảm ơn con yêu.” Giọng Di Quân Uyển lộ ra chút yên lòng.

Lúc buộc tạp dề, Bạch Y lại hỏi:
“Còn bố thì sao? Vẫn đang phẫu thuật ạ?”

Di Quân Uyển đã ngồi xuống sofa.

Nghe vậy, bà khẽ “ừ” một tiếng từ trong cổ họng, rồi chậm rãi nói:
“Nấu phần cho bố con luôn nhé — chắc cũng sắp về rồi.”

“Vâng.” Bạch Y đáp rồi bước vào bếp, đóng cửa lại.

Bố mẹ của Bạch Y đều là bác sĩ.

Bố cô, Bạch Tuấn Nghị, là bác sĩ khoa chỉnh hình; mẹ cô, Di Quân Uyển, là bác sĩ cấp cứu.

Vì công việc bận rộn nên họ thường xuyên không có mặt ở nhà, phần lớn thời gian Bạch Y đều ở một mình.

Vì vậy từ nhỏ cô đã rất độc lập, rất hiểu chuyện, luôn cố gắng không để ba mẹ lo lắng.

Tự nấu ăn, tự ngủ, tự giặt quần áo.

Bài tập chưa bao giờ cần bố mẹ nhắc nhở, luôn chủ động hoàn thành sớm để họ kiểm tra.

Chỉ có một lần duy nhất gọi là nổi loạn, có lẽ là vào năm lớp 9, khi mẹ tự ý đem chiếc ván trượt cô quý nhất đi cho người khác, cô đã cãi nhau một trận lớn với bố mẹ, còn tuyên bố rằng cả đời này cô sẽ không từ bỏ việc chơi ván trượt.

Khi Bạch Y gần nấu xong mì, cửa nhà lại vang lên lần nữa.

(…còn nữa nhé, đây là phần nhỏ của chương 1 thôi, dùng để test duyệt công khai truyện.)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play