Lúc này mới nhìn thấy Dư Tùng đang dỡ hàng, nàng vội vàng đi đến: “Ca, sao huynh đi lâu như vậy?” Dư Tùng thật sự rất là vất vả, khó khăn lắm hắn mới quen được thêm vài người ở Lâm An . Hơn nữa gửi lại hàng thổ sản của Thảo Phố ở Lâm An bán cũng có thể lời được phần giá chênh lệch này.
“Có chút chuyện quấn chân ấy mà, nên mới chậm trễ chút.”
Dư Tùng vừa bảo người tiêu cục dỡ hàng vừa nhỏ giọng hỏi Dư Dung: “Ngô công tử đã nói chuyện của bà nội chưa?” Thấy Dư Dung gật đầu, hắn mới nói: “Chuyện này may mắn mà có Ngô công tử. Tam ca cũng bị lừa rồi, e rằng bà nội muốn kiếm về chút vốn liếng từ Chung tiểu thư. Sau này chỉ cần là bà nội tới tìm, mọi người không được tin lời bà nữa.”
Nắng chiều ngả về tây, dáng người Dư Tùng lại cao lên, hắn chịu khổ rất giỏi lại biết vươn lên, ca ca như vậy chính là niềm kiêu ngạo của Dư Dung. Trong lòng Dư Dung vừa động nhớ đến Quý Song Nhi thế là ngậm miệng không nói gì.
Dư Tùng sóng vai với muội muội đi về, hắn nói: “Nạn dân càng ngày càng nhiều, chỗ chúng ta chắc chắn cũng sẽ có, ngày thường muội ở nhà phải đóng chặt cửa sổ.”
Trương thị lại đóng cửa phòng nói chuyện với Dư Tùng rất lâu. Ngày thứ hai Trương thị tạm ngừng buôn bán một ngày, dẫn theo Dư Tùng và Dư Dung quay về tìm bà cụ Dư tính sổ. Bà là một người chua ngoa nhưng rất là có chừng mực, mắng gần nửa ngày từ bà cụ Dư đến một nhà Dư Bội, mắng xong mới chuẩn bị dẫn con cái về nhà.
“Còn muốn cửa hàng của ta, chúng ta chỉ là kiếm chút tiền cực khổ mà thôi. Lão ngũ bà vợ làm loạn gia đình không được yên ổn của ngươi đúng thật là không biết xấu hổ. Huynh đệ còn chưa chết mà đã tính toán muốn nhà cửa hàng của huynh đệ rồi, đồ ăn cháo đá bát không biết xấu hổ. Từ cái thôn nghèo gả đến ngay cả bộ quần áo sạch cũng không có, không phải tất cả đều là ta cho sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT