Tuy rằng Dư Dung cảm thấy nhà họ Chung không quá thuần tuý, hơn nữa còn cảm thấy Chung tiểu thư có hơi ngu ngốc, nhưng chẳng liên quan tới nhà mình. Dư Phụng và nhà nàng đã phân gia, Dư Dung cũng không quá để tâm.
Trương thị lại nói: “Con xem đại bá mẫu của con cũng thật biết cách làm người. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không ra mặt, để cho một bà lão như nãi nãi con tới nhà của chúng ta. Nếu Chung tiểu thư thật sự gả về nhà, bà ta lại sẽ đóng vai người tốt. Nãi nãi con quả thật không phải là người thông minh.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Phụng cầm không ít lễ vật từ trong tiệm Dư Tùng, do Dư Tùng cùng đi đến nhà họ Ngô. Dáng người Dư Tùng cao lớn, ăn mặc không giống ngày thường, càng có vẻ đáng tin cậy hơn cả Dư Phụng. Dư Dung đi bên cạnh bà cụ Dư, tinh thần bà cụ Dư không được minh mẫn lắm.
Ngô Tương nhìn thấy Dư Phụng trước mắt, quả thực như ăn phải phân, ngoài mặt còn phải ra vẻ rộng lượng. Thời buổi này, thanh danh vẫn rất quan trọng. Hơn nữa, chỉ dựa vào một phen ầm ĩ kia của Chung tiểu thư, Ngô Tương cũng không tiếp nổi người này!
“Thanh Minh huynh, huynh làm gì vậy?”
…
Dư Phụng cúi thấp người xuống chào hỏi, vô cùng khẩn thiết nói: “Vẫn xin Cảnh Diệu huynh tha thứ, lúc ấy ta chỉ thấy khung xe của Chung tiểu thư bị hỏng, nhất thời không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn mới như thế. Còn về những việc khác, sau khi ta đưa nàng ấy quay về, cũng đã không liên hệ gì thêm, vẫn mong Cảnh Diệu huynh thứ lỗi. Hai người chúng ta là bạn cùng trường nhiều năm, nếu ta có chút suy nghĩ không an phận, sẽ rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT