Nàng đứng dậy vận động một lát, sau đó bắt đầu đọc sách. Mẫu thêu thùa tốt nhất các nàng học chính là thêu tượng phật và kinh phật. Dư Dung vốn là người hiện đại xuyên không tới, nên biết chữ là chuyện rất dễ dàng. Cũng vì có cái cớ này, nên trong mảng thêu kinh phật, nàng hoàn toàn là nhân tài xuất chúng. Thế nên lúc Dư Dung nói mình biết chữ thì cũng có lý, nhưng nàng cũng không đi nói khắp nơi là mình biết chữ. Chỉ có lần trước khi Dư Tùng nhập hàng, Dư Dung xem sổ sách kế toán một chút rồi chỉ ra, Dư Tùng mới cực kì kinh ngạc và vui mừng như thế.
Quý Song Nhi và Nữu Nữu ngày nào cũng phải tới. Dư Dung đọc sách một lát, rồi đi nấu cơm. Quả thật Quý Song Nhi đã tới rồi, hôm nay nàng ta đem tới hai cái bánh nướng. Bánh nướng của nhà này có nhân đường đen, bên ngoài thì rắc vừng trắng lên, đã thơm lại giòn với ăn ngon nữa. Dư Dung với Quý Song Nhi đều thích ăn. Có lúc Quý Song Nhi tới thì sẽ đem theo cho Dư Dung một cái.
“Dung Dung, hôm nay cái cô Ngô tiểu thư kia không tới à?”
Dư Dung lắc đầu: “Nhà nàng ấy có chuyện vui, một cô nương khó mà ra ngoài được.” Thái độ của Dư Dung đối với Quý Song Nhi có sự thay đổi. Nàng cũng cảm thấy Quý Song Nhi không hề nịnh hót Ngô Từ Nhu. Loại người Dư Dung không thích nhất là loại người thấy người sang bắt quàng làm họ.
Quý Song Nhi vỗ ngực: “Nàng ta không tới lại càng tốt, nàng ta vừa tới cô sẽ làm việc không ngừng nghỉ.”
“Nàng ấy là khách, thế có là gì đâu, vốn dĩ là công việc của ta mà.” Dư Dung cười nói.
Quý Song Nhi lại nói: “Chung cô nương trên trấn chúng ta, chính là cô nương nhà Chung cử nhân, muốn mời chúng ta đi chơi. Nghe nói nhà nàng ta có nhà ấm trồng hoa. Vốn dĩ chỉ gọi mình ta thôi, nhưng Chung cô nương biết cô, nói là từng tới nhà cô mua một cái vòng cổ do cô làm, thế nên bảo ta tới nói với cô. Cô đi không?”
Những chuyện như thưởng hoa ngắm hoa gì đó, theo cái nhìn của Dư Dung thì không phải là chuyện của một cô gái nông thôn như mình. Nhưng nếu người bên cạnh mời nàng, nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Dù sao, nói khó nghe một chút thì bình thường nàng không có bạn bè gì, có mỗi mình Quý Song Nhi. Nói một chút chuyện lặt vặt trong nhà còn được, chứ nói những chuyện khác, Quý Song Nhi cũng không biết được.
“Đi, sao lại không đi chứ, mấy ngày trước ta vừa làm xong một bộ y phục mới, còn đang để dưới đáy hòm đó. Nếu cứ trốn ở nhà thì cũng nhàm chán lắm, làm sao không muốn đi chứ?” Dư Dung nhìn khuôn mặt không được tự nhiên của Quý Song Nhi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play