Rõ ràng làm phu nhân nhà quan với tam lão gia lâu như thế nhưng một chút tiến bộ tứ phu nhân cũng không có, cũng chẳng trách mà người bên ngoài nghe nói nàng ta với tam phu nhân không chỉ là chị em dâu mà còn là tỷ muội cũng cảm thấy không thể tin được.
Tam phu nhân cũng không phải nói tốt đẹp như thế nào nhưng mấy thiếu gia trong nhà được dạy dỗ tốt biết bao nhiêu, còn giúp trấn quốc công nuôi con nữa, đứa trẻ mà nàng nuôi có khuôn mặt nhỏ trắng trẻo hồng hào như quả táo. Mà con mà tứ phu nhân nuôi trừ đại tiểu thư không tệ ra thì hai vị thiếu gia đều không được, nàng ta làm hạ nhân có khuyên giải cũng không tiện.
Uyên Ương đáp trên miệng, Dư Quyên thấy thật thoải mái, cảm xúc cũng tốt hơn nhiều. Một người không có quyền lực chỉ là bù nhìn cũng chỉ có thể ăn ăn uống uống hết phần đời còn lại thôi.
Mà đám người Tần Tuyết Mai ở nhà cũ thấy Dư Quyên không về nhưng mà lễ tang thì được chuẩn bị đầy đủ không thiếu sót gì, cũng không nói gì cả. Dư Liễu soi mói bắt bẻ lễ tang kia một lượt “Quyên Nhi vẫn thật sự là phu nhân nhà quan, những thứ gửi đến thật là nhiều.” Vốn dĩ Dư Đào gả cũng không tệ, nhưng sau khi nàng ta vào cửa thì cả nhà Triệu thị đều có cuộc sống không được tốt. Dư Liễu cũng chỉ là người mồm mép khó chịu thôi, chứ thật ra thì nàng ta cũng là một thôn cô, tới cả thu thuế còn không biết mấy. Chỉ là nàng ta tốt hơn muội muội nàng ta một chút, đối với trượng phu còn biết ngoan ngoãn nghe lời, nhiều năm như thế rồi mặc dù khó khăn trắc trở nhưng mà đám con cháu cũng tính là hiếu thuận.
“Khụ khụ khụ, Liễu Nhi, Quyên Nhi cũng không cách nào về cả, người đừng trách muội ấy.” Dư Hương Hương cơ thể không khỏe, lại mắc bệnh ho, nói chuyện cũng không có sức lực gì.
Dư Liễu không nói chuyện nữa, khóc mấy tiếng rồi về nhà mình. Dư Hương Hương vẫn luôn mang bộ dáng cử chỉ là người số khổ. Tần Tuyết Mai cũng không thích nghe. Nhưng nàng ta biết Dư Quyên gửi đồ tới, hạ nhân vẫn còn đây, nàng ta lấy lạp xưởng nhà làm đưa cho người kia mang về: “Trong nhà không có gì tốt cả, ta cũng biết nàng ấy không thiếu gì, đây là tấm lòng của chúng ta.”
Hạ nhân nhà họ Ngô phải lau mắt nhà mình với vị cữu phu nhân này, người nghèo nhưng chí không nghèo, khi về thì truyền lại lời nói cho Dư Quyên nghe. Dư Quyên bèn nói với Đại Ngọc: “Nhị cữu mẫu của con chính là như thế, lúc đầu nàng ấy lánh nạn ở nhà chúng ta vẫn là nương thu lưu nàng ấy, thế nên nói ta nhìn người lúc nào cũng chuẩn hết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play