Con trai vốn nên ra ngoài học tập nhiều hơn. Đặc biệt là Kính Thiên từ sau khi tới kinh thành chỉ có đọc sách không, cơ hội ra ngoài học tập không nhiều. Đương nhiên, Ngô Tương vẫn rất chi là tán thưởng Giang Du Lâm, nhất là những cải cách tác phong và uy tín của quan viên gần đây, được tiến hành hừng hừng khí thế. Hắn rất tán đồng năng lực của đối phương.
Lúc trước, Giang Du Lâm không biết thế nào lại không thích Ngô Tương cho lắm, bây giờ lại thấy vị này thật sự là lòng dạ rộng lượng, không hổ là người đàn ông của Dung tỷ. Kính Thiên không hiểu sao lại khá hưng phấn. Ra ngoài làm việc với quan khâm sai, con đường học tập của cậu còn dài lắm, nhưng ra ngoài xông xáo có nghĩa cậu sẽ có hiểu biết nhiều hơn. Cậu không hề sợ hãi chút nào.
Đối xử với con trai không thể giống với người khác được, Dư Dung tận tay tẩm ướp dưa muối vào một cái chum nhỏ, còn làm bánh thịt muối và bánh rán, quần áo cũng chuẩn bị một chút. Vì nhà họ lúc trước vẫn luôn ở bên ngoài, nên Dư Dung có kinh nghiệm sắp xếp hành lý nhất. Giang Du Lâm vừa nhìn thấy đãi ngộ khác biệt này thì dẩu môi một cái, vừa hay lại bị Ngô Tương nhìn thấy, tâm trạng hắn lập tức tốt ngay.
Kính Thiên mãi tới lúc ngồi trên lưng ngựa rồi mà vẫn có cảm giác không chân thực. Giang Du Lâm bảo cậu tới bên cạnh mình, công văn của hắn rất nhiều mà những thứ phải xem cũng không ít. Mặc dù còn trẻ nhưng hắn đã là trọng thần trong triều mà vẫn cần cù chăm chỉ không lười nhác. Trên một loại trình độ nào đó, Kính Thiên thấy Giang đại nhân rất giống cha mình. Giang đại nhân cũng rất chăm sóc mình, người không biết lại còn tưởng rằng cậu chính là cháu trai của Giang Du Lâm ấy chứ.
“Hơi đói rồi nhờ, chúng ta ăn chút gì đó nhé.” Giang Du Lâm hơi áy náy để công văn trong tay xuống. Hắn vẫn luôn như thế, không hề cảm thấy có bất cứ chỗ nào không đúng, nhưng dù sao thì đưa con trai nhà người ta ra ngoài, không thể để cho Kính Thiên bị đói bụng được.
Đôi mắt Kính Thiên sáng lấp lánh. Cha cậu cũng hay quên ăn quên ngủ nên cậu đã quen rồi. Thế nên vừa nghe Giang đại nhân nói như thế, không biết hắn có sắp xếp gì, nhưng ở nơi hoang vu hoang dã này thì cũng không có gì ăn cả, chỉ có thể lấy bánh nương đã chuẩn bị sẵn ra để ăn thôi. Giang Du Lâm làm như không có việc gì bẻ một miếng để ăn, tay nghề của Dung tỷ tiến bộ rất nhiều rồi.
Kính Thiên vừa đi thì Dư Dung bảo người hầu xin nghỉ thay cậu, lại khiến Đỗ Tử Quân, bạn tốt của Kính Thiên tới tìm. Cậu ta vội vã nói: “Kính Thiên đi đâu rồi, sao hắn không nói với con một tiếng chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT