Nhưng ta tin Kính Thiên lớn rồi, nếu không tốt, con chắc chắn sẽ cách xa.” Đến năng lực phán đoán cũng không có, thì cũng lãng phí nhiều năm dạy dỗ của hắn.
“Ừm, không biết Kính Thiên ở nhà quận chúa có tự do hay không.” Vậy mới nói phụ nữ tinh tế tỉ mỉ đôi chút, cũng nghĩ nhiều hơn, mặc dù quan hệ có tốt đi chăng nữa đó cũng không phải nhà mình, haizzz.
Ngô Tương lắc đầu: “Chúng ta đang xem xét con dâu, người ta cũng phải xem con rể. Nàng đừng lo lắng quá, vẫn còn Vệ lão đệ ở đó mà.”

Tiêu thị bế con, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dư Thụ: “Ý chàng là chàng không định đến Ngũ thành binh mã tư nữa?” Nàng ta còn tưởng cả nhà mình có thể đến kinh thành. Mặc dù Trực Lệ tốt, nhưng chắc chắc không so được với kinh thành, đồ ngốc cũng muốn chạy đến kinh thành sống.
Dư Thụ nói: “Đúng vậy, ta nghĩ con đường bắt đầu từ giáp binh này quá khó đi, ta không giỏi võ nghệ. Nói thật, ta vẫn muốn làm những việc liên quan đến dân sinh. Ta bàn với nàng một chút, chúng ta vẫn nên nói với tỷ phu. Hơn nữa, năm nay có tiến cử, ta vốn là quyên quan. Đến lúc đó nếu thực sự thiếu người thì ta sẽ đi.” Giống như Ngô Vinh cũng tốt, hắn nghĩ như vậy.
Điểm này Tiêu Thị cũng nghĩ đến, nàng ấy và Dư Thụ cũng coi như tiểu phú hộ. Vả lại, võ tướng muốn được thăng lên làm quan thực sự rất khó. Lúc đó nhà nàng ấy nói tìm cách kiếm một chức vị cho Dư Thụ, cũng chỉ có loại như võ tướng. Bắt đầu làm từ chức giáp binh lên, vậy cần bao lâu mới được thăng quan, ai cũng không biết. Vả lại, Tề tướng quân được điều về, mới châm chước được, vậy còn không bằng đến chỗ khác như cách của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play