Dư Bội là một người vợ kế, gả cho đàn ông tuổi tác đã cao, mà còn vênh vênh tự đắc, còn ra oai trước mặt nàng ta như thế.
“Haizzz, cũng không biết bà nội thế nào rồi? Năm đó bà nội yêu thương muội nhất đó. Bội Bội, hay muội cầm ít về cho bà nội ăn đi.” Dư Dung nói.
Dư Bội cười: “Chuyện đó không nhọc lòng Dung tỷ quan tâm, bà nội bây giờ sống với muội.”

Mấy năm không gặp Cao Phụng Tường, giờ gặp lại vào lúc tiệc rượu tối, cảm thấy hắn quả thực béo ra rồi, càng có vẻ tươi tỉnh. Tô lão gia không cao, tóc lại thưa thớt vừa nhìn đã biết là trung niên lớn hơn Ngô Tương mấy tuổi. Đương nhiên Ngô Tương trông trẻ hơn rất nhiều. Hắn rất chú trọng hình dáng, cộng thêm quần áo hắn mặc đều là Dư Dung khâu từng đường kim mũi chỉ ra, nói hắn là chàng trai người khác cũng tin.
Cao Phụng Tường ghen ghét trong lòng. Tất nhiên nếu Ngô Tương biết chắc chắn cũng xì mũi coi thường, Cao Phụng Tường vừa muốn làm ăn vừa muốn đi học, đâu ra chuyện tốt như vậy. Như khi Ngô Tương đi học hầu như đều đi theo Hứa viện trưởng thì mới có được sự coi trọng của Hứa viện trưởng. Nhưng Cao Phụng Tường chỉ muốn tặng đồ qua. Thật là nực cười, ngươi tặng bao nhiêu đồ, Hứa viện trưởng còn thứ gì mà chưa thấy qua chứ.
“Cảnh Diệu huynh, nếu Kính Thiên đã đi Lâm An thì không bằng đến chỗ ta, cũng tiện cho huynh đệ hắn học hỏi.” Cao Phụng Tường học hành không thành tài. Thời trẻ hắn ta cũng từng học hành không tệ, sau này phân tâm đã quyết chí không đi học nữa. Cho nên hắn ta gửi gắm hy vọng vào đứa con trai duy nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play