Không biết có phải lời nói của Dư Dung kích thích cậu bé, Kính Du ban đầu còn lơ là, giờ đã bắt đầu nghiêm túc hẳn ra. Trần phu nhân cũng khen ngợi cậu bé có năng khiếu võ thuật.
Đừng xem Trần Anh Nhi còn nhỏ, thế nhưng cô bé rất anh dũng, vậy mà đã chém chết phó tướng bên kia. Ai mà biết cô bé này chỉ hơn mười tuổi mà thôi. Dư Dung cũng tới nhà họ Trần chúc mừng, nàng khen: “Người ta nói phụ nữ không thua kém bậc mày râu, Anh Nhi đúng là làm cho người khác bội phục.”
Trần Anh Nhi lại ngượng ngùng nói: “Ngô phu nhân, nương ta nói ta không nên đắc ý, cha ta cũng nói mấy ngày tới không cho ta ra ngoài.” Trong lòng cô bé cũng có hơi đắc ý, nhưng nương cô bé nói mình đã là một đại cô nương, không được đi ra ngoài nữa, sau này không gả đi được.
Dư Dung hiểu rõ trong lòng. Trần thiên hộ sợ con gái Trần Anh Nhi đoạt mất danh tiếng của đại tướng quân. Bây giờ bách tính cũng đang thảo luận Vũ Uy xuất hiện một Hoa Mộc Lan, trong lòng mọi người đều chờ đợi Trần Anh Nhi là chiến thần, nhưng mọi người không hề biết đại tướng quân Tôn Lẫm là ai. Đây là hiện thực, giống như Dư Dung nghĩ Ngô Tương rất có năng lực, nhưng người khác lại không cho Ngô Tương cơ hội, chỉ trao cho hắn thiệt thòi và sự vô ơn. Hơn nữa Tôn Lẫm làm việc như thế, lấy nhỏ xem lớn. Những người khác cũng chưa chắc đã nghe theo hắn ta, chân thành làm việc cho hắn ta.
“Chớ khiêm tốn, hôm nay ta tới là muốn thăm con, mang cho con bánh ngọt con thường ngày thích ăn nhất. Không quá ngọt, nhưng thơm ngát ngon miệng, con có thể nếm thử xem.” Dư Dung đặt giỏ trong tay Thu Đồng tới trước mặt Trần Anh Nhi.
Trần phu nhân thấy Dư Dung tốt với Trần Anh Nhi như vậy, muốn nói rõ việc này. Nhưng nghĩ lại không nên như thế, dù sao việc này vẫn nên để nhà trai mở miệng thì tốt hơn. Nhưng Kính Thiên còn chưa trở về, nàng ta đành ngậm miệng không đề cập chuyện nghĩ trong lòng, nói tới những chuyện khác: “May là Vũ Uy tạm thời vẫn an toàn, vậy Trung thu nhi tử nhà các ngươi có trở lại không?”
“Có về, Quan Trung cũng không yên ổn, đến lúc đó ta nói cữu cữu thằng bé đi đón.” Dư Dung thần sắc kiên định. Có nhiều thế gia vọng tộc ở Quan Trung, man di mọi rợ sẽ ào về đó, dù sao cướp người giàu thì mới được nhiều tiền. Như Vũ Uy rất nghèo, mặc dù là tiền tuyến quân sự, không nói lực lượng quân sự mạnh mẽ, mấu chốt là cũng chẳng có gì để cướp. Ở đây cũng không trồng trọt gì được nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play