Phan thị nói: “Chúng ta đều là người địa phương, cũng không có chuyện gì khác, chỉ có vị Trần phu nhân ban nãy vì trận chiến mà hai con trai bị chết, bây giờ trong nhà chỉ có một tiểu nhi tử và vị tiểu thư hôm nay tới đây. Ngài đừng nhắc tới trước mặt nàng ta là được.”
Thấy Trần phu nhân còn muốn giúp người nghèo, Dư Dung không khỏi càng thêm tôn kính.
“May mà ta không biết ngọn nguồn, nhưng cũng không hỏi tới. Đúng rồi, ở chỗ ta có một số vải lụa mang từ Giang Nam tới, cũng không phải là đồ tốt gì cả, vẫn mong hai vị không ghét bỏ.”
Vì Phan thị biết chồng của mình được trọng dụng lại nên rất ủng hộ vị huyện lệnh mới nhậm chức này, lại thấy vị huyện lệnh phu nhân này rộng rãi hào phóng như thế thì vội vàng nói: “Chúng ta chưa từng tới phía Nam, nhưng từ lâu đã nghe nói vải vóc ở phía Nam rất đẹp, cảm ơn phu nhân đã hào phóng như thế.”
Tiễn mấy người này đi Dư Dung mới nhàn rỗi một chút.
Sắp tết rồi, Ngô Tương mới đưa Kính Thiên về cùng. Dư Dung cũng bận rộn chuyện quyên góp áo bông với Trần phu nhân. Nhà họ Ngô làm tri huyện được ba năm rồi cũng tích góp được mấy ngàn lượng bạc, lấy một trăm lượng đưa cho Trần phu nhân. Trần phu nhân kinh ngạc khi Dư Dung rộng rãi như thế, sau thì nghĩ lại Ngô Tương là người làm huyện lệnh được ba năm rồi, bổng lộc của quan văn thường nhiều hơn quan võ một chút.
Mà Ngô Tương có thể được đọc sách chắc hẳn gia đình cũng có căn cơ, Trần phu nhân nghĩ cũng hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play