Ngô Tương đỏ mắt nhìn da thịt trắng nõn lộ ra sau lớp áo của Dư Dung, chỗ hắn đùa nghịch vừa rồi. Hắn đã lâu lắm rồi không thân mật với Dư Dung, thật là nghẹn khuất gian nan rồi, nên bèn ép Dư Dung xuống dưới thân.
Dư Dung vội vàng cầu xin: “Đợi lát nữa Kính Thiên và Kính Du sẽ tới, để chúng nó nhìn thấy dạng gì chứ, tướng công tốt...”
…
Ngô Tương nằm bò trên người nàng một lúc lâu mới đứng dậy. Dư Dung không quan tâm tới hắn nữa, trực tiếp gọi Kính Thiên và Kính Du tới. Kính Du tuổi còn nhỏ thấy Dư Dung thì đòi bế, nhưng Dư Dung nào có sức lực mà bế bé chứ. Nàng trừng Ngô Tương đang đứng ở bên cạnh: “Còn không mau bế con trai của chàng đi kìa.”
Ngô Tương lúng túng bế Kính Du lên. Kính Thiên ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Dư Dung giả đò không để ý, nhắc tới hoang mạc Tây Bắc: “Nếu nơi này trồng các loại cây, xanh tươi um tùm thì cũng có thể đưa hai đứa con ra ngoài chơi rồi. Nếu không tới lúc đó toàn là cát vàng thì chúng ta cũng chẳng thể nào ra cửa được.”
Như thế này lại nhắc nhở Ngô Tương rồi, hắn muốn mua những loại cây dễ trồng như Hồ Dương Lâm, có thể chắn được gió cát, sau này chưa chắc sẽ không phải là một Giang Nam khác nơi biên cương. Chuyện lần trước hắn làm ở huyện Thần Nữ chỉ là luyện tay thôi, bây giờ có kinh nghiệm rồi mới có thể làm những việc thật sự càng tốt hơn nữa trong thời gian nhậm chức. Hắn có xuất thân hàn môn, hoàn toàn không cho rằng bị người khác kéo xuống nước thì chán nản buồn phiền, chưa nói tới hắn có người nhà tốt như thế. A Dung vẫn luôn hỗ trợ ủng hộ hắn như thế, hắn chẳng sợ gì hết.
“Nàng nói phải, ta đi tìm tứ đệ để bàn bạc một chút.” Ngô Tương bảo Ngô Vinh ghi chép lại trước, tới huyện Vũ Uy rồi sau đó điều tra rõ tình hình xung quanh là có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch này rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT