Trong giọng nói trách móc nhà họ Phương, sớm biết có vấn đề mà không báo lên trên, không chịu nổi nữa, mới đến đây nói chuyện.
Dư Dung điềm đạm nói: “Bản chất con người mà thôi.”
Dịch bệnh lần này lại không cùng chủng loại, có người toàn thân lở loét, có người đau hông, nói tóm lại, các loại ốm đau rất nhiều. Liên Tử Khải sai tiểu đồng sắc thuốc, Ngô Tương sai người bắc nồi lớn lên để sắc thuốc, bắt buộc mỗi người đều phải uống. Phủ y thấy thủ đoạn của hắn nghiêm khắc, ngược lại còn khá bái phục hắn.
“May mà ngài có tầm nhìn sáng suốt, đã sớm thu thập đủ thảo dược, nếu không thì bây giờ cũng không biết phải làm sao.”
“Chào thái gia.”
Những dân làng qua đường chào hỏi Ngô Tương, Ngô Tương cười đáp lại. Hắn là huyện thái gia, những lại rất trẻ. Bách tính ở thời đại này xem ra vẫn còn rất chất phác, cảm thấy Ngô Tương tự sức mình làm, những thanh niên không mắc phải dịch bệnh làm việc cũng cảm thấy có sức hơn rất nhiều. Có thể có được sự yêu quý thật lòng của bách tính, đến Ngô Vinh ghi sổ sách cũng hăng hái hơn một chút.
“Thái gia, ngài uống chút nước đi?” Hà Bình Nhi là cô gái lớn lên ở đây. Mấy ngày nay, nàng ta cũng bận lên bận xuống, chỉ chăm sóc bệnh nhân, không quan tâm bản thân. Vậy nên người trong thôn rất khâm phục nàng ta. Lúc này nàng ta đặc biệt dùng bát sứ tốt mang nước đến, còn sợ Ngô Tương chê bai, cố ý thêm đường mạch vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT