Bây giờ nàng ta sinh con rồi, cũng phải suy nghĩ cho con. Thiên kim nhà quan và cô nương của nhà dân thường có sự khác biệt rất lớn, yêu cầu duy nhất chính là Ngô Vinh có thể xuất sắc hơn mọi người rồi. Nhưng Ngô Vinh không có công danh, thì cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ có thể dựa vào đề cử, chỉ cần quan ngũ phẩm trở lên đều có thể tiến cử.
Nếu đồng hương của nàng ta, Ngô Tương có thể kiến công lập nghiệp, lại có nàng ta ủng hộ. Thế thì để báo đáp, Ngô Tương có phải cũng cần đề bạt Ngô Vinh một chút không. Dù sao cũng hơn là làm tạp vụ như bây giờ, hơn nữa cũng chẳng có tính thực chất gì. Trước đây nàng ta còn nghĩ rằng Ngô Tương sẽ hứa gì đó với Ngô Vinh, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ để Ngô Vinh làm không công mà thôi. Vì thế nàng ta muốn làm rõ Ngô Tương thật sự muốn làm gì, sau đó nghĩ cách giúp đỡ hắn, dẫu sao bây giờ bọn họ cũng là người cùng hội cùng thuyền rồi.
Nàng ta vội vàng chuyển chủ đề: “Dung tỷ, Kính Du đẹp quá, đã mọc răng chưa?”
Dư Dung lắc đầu: “Thằng bé mới ba tháng, không nhanh như vậy đâu.” Lần này, nàng hiểu Dư Quyên muốn đến đây ăn cơm rồi.
Dư Quyên biết rằng Dư Dung trước nay khá là lạnh nhạt đối với nàng ta, nhưng nàng ta cũng không quá để ý, ngồi xuống không đi nữa, tìm một vài chủ đề nói chuyện với Dư Dung. Mãi đến khi Ngô Tương trở về, Dư Quyên mới làm như vô tình nói: “Tam ca, ta nghe nói huynh muốn thu mua dược liệu à?”
“Nghe ai nói vậy?” Xuân Thảo lấy nước cho Ngô Tương rửa tay, Ngô Tương rửa xong đem khăn nóng đưa cho Xuân Thảo. Cảm giác của hắn đối với Dư Quyên chỉ là kẻ lắm chuyện, quả thực khiến người khác cảm thấy như ruồi nhặng. Thân là phụ nữ vẫn là nên giống như thê tử nhà mình, không nên hỏi thì đừng hỏi. Hơn nữa người phụ nữ này còn không tự hiểu lấy mình, như vậy đáng sợ nhất. Mỗi lần làm chuyện gì đều ra vẻ ta đây là đệ nhất thiên hạ, càng giúp càng bận, còn phải ra vẻ vì tốt cho ngươi. Ngô Tương lăn lộn từ đáy xã hội đến đây, mỗi bước đi của hắn đều như đang nhảy múa trên mũi đao, không thể có bất cứ sơ suất nào. Vì vậy, đối với người như Dư Quyên, nếu không phải vì nàng ta là thê tử của Ngô Vinh, e rằng Ngô Tương căn bản sẽ không để nàng ta bước vào cửa nhà.
Dư Quyên rùng mình, quyền uy của vị đồng hương này càng ngày càng đủ rồi. Nàng ta vậy mà hơi lắp bắp: “Haha… ta… ta chỉ nói như vậy thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT