Ngày hôm sau, huyện thừa mới đến bái kiến Ngô Tương, bắt gặp là một huyện lệnh mới với độ tuổi còn trẻ nhưng tác phong nhẹ nhàng, vẫn chưa mặc quan phục trên người mà chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng thêu hạc. Hắn ta giật mình, lập tức hành lễ. Huyện thừa này lại nói tiếng phổ thông phương Bắc, như vậy mới dễ kết nối hơn chút. Thái độ của hắn ta cũng rất láu cá, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, là người bản địa huyện Thần Nữ.
Ngô Tương tự có cách kết giao của riêng mình, việc này Dư Dung hoàn toàn yên tâm. Bản lĩnh của con người phần lớn là do cuộc sống ép ra.
“Phu nhân, Kim phu nhân đến bái kiến ngài.” Dương thẩm đã ở trong huyện nha nhiều năm và quen biết vị Kim phu nhân này.
Dư Dung để Thu Đồng chỉnh đốn ổn rồi mới đi ra gặp khách. Kim phu nhân là vợ của huyện thừa, tuổi chừng hơn ba mươi, trông không quá trẻ. Nàng ta có khuôn mặt tròn, hay cười, vừa thấy Dư Dung đã hành lễ. Dư Dung vội bảo Thu Đồng ngăn lại: “Sau này thường xuyên lui tới, không cần thiết phải xa lạ như vậy.”
Kim phu nhân kinh nghiệm phong phú khiến người ta có cảm giác rất giống Viên thị, có thể thấy được nàng ta đã thấm ngầm nơi này đã thật lâu. Nhưng nàng ta lại không giống Viên thị, sau khi nhìn thấy Kính Thiên thì rất thích thú mà hỏi tiếp: “Không biết có tiểu công tử ở đây, ta vẫn chưa chuẩn bị quà gặp mặt.”
“Quà gặp mặt gì chứ, một đứa bé không cần mấy thứ đó.” Dư Dung cười nói.
Kim phu nhân vui mừng vì phát hiện vị phu nhân Huyện lệnh này không tham. Nếu là vị trước kia thì đã ám chỉ đủ thứ rồi, nhưng vị này vẫn cứ khăng khăng khách sáo như vậy, hoặc cũng có thể là vừa đến nên còn chưa lộ mặt thật. Nàng ta lại khôi phục cách nói khách sáo với Dư Dung, không ngờ lúc này Ngô Lưu thị đi ra. Dư Dung vội đứng dậy: “Nương tới rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT