“Con của chàng hôm nay muốn ra đường đấy? Nếu không thì hôm nay chúng ta đi một chuyến đi.” Cho dù là đón tết, nhưng đa số cửa tiệm ở kinh thành vẫn mở cửa đón khách, Dư Dung muốn nhân cơ hội này đi bán vài cuộn vải của mình.
Ngô Tương thấy Dư Dung đang xếp vải, bèn cười nói: “Được đấy, chốc nữa chúng ta xuất phát.”
Hôm nay không có bất cứ tình hình kẹt xe nào, bởi vì nguyên nhân đón tết, người ở kinh thành đã giảm bớt rất nhiều. Dư Dung thuận lợi đến phường thêu, chỉ có một tên tạp dịch đang trông tiệm, thấy nàng đến bèn lại gần. Nàng bèn cười nói: “Chào tiểu ca, ta nghe nói tiệm của tiểu ca đang thu mua vải, bên ta có hai cuộn, tiểu ca xem có mua hay không?”
Thu mua vải vóc cũng phải phí công sức rất lớn. Đầu tiên cần phải xem vải của ngươi có phạm vài kỵ húy, hoặc có ký hiệu đặc thù nào không. Tiếp theo chính là chất lượng và màu của cuộn vải được dệt ra, nếu là vải thô bình thường thì sẽ không có cửa đi vào loại cửa tiệm này. Tiểu nhị này cũng chẳng thể tự làm chủ được, bèn nhanh chân chạy lui phía sau gọi ông chủ đến.
Hôm nay ông chủ không ra cửa, nghe thấy có người đến bán vải, phá rối giấc ngủ của hắn ta thì có chút bức dọc. Nhưng sau khi thấy là một người phụ nữ trẻ tuổi, bên cạnh còn có một chàng trai đi cùng, nhìn cách ăn mặc không tầm thường của hai người, ông chủ yên tâm hơn đôi phần. Rồi lại nhìn cuộn vải mà Dư Dung mang đến, hắn ta ngạc nhiên than: “Đây là kỹ thuật thêu thượng thừa, phải chăng cô từ miền nam đến?”
Dư Dung cười nói: “Đúng vậy, ta theo chồng đến kinh thành tham gia kỳ thi, vì muốn kiếm chút tiền cho mình tiêu vặt, cho nên muốn thử xem có thể bán vải được ở kinh thành này không?” Giang Nam chú trọng về dệt may. Ngay cả áo quần mặc trên người và vải tiến cống đều đến từ Giang Nam. Lấy phủ Bình Giang làm ví dụ, Dư Dung có thể làm được tú nương chân truyền thì tất nhiên trước đó phải bỏ công bỏ sức. Có điều thường ngày không muốn tiêu tốn tinh lực mà thôi, dù sao trong nhà cũng chẳng đến nổi nghèo rớt mồng tơi.
Vừa nghe nói Ngô Tương đến kinh tham gia kỳ thi, sắc mặt ông chủ lập tức tốt lên trông thấy. Người đọc sách đến đâu đều nhận được kính trọng đến đó. Mà vải của Dư Dung quả thực rất đẹp. Nàng tổng cộng có hai cuộn vải, mỗi cuộn nhiều hơn gấp đôi so với ở Lâm An, bán được tám lượng bạc. Dư Dung bỏ vào túi tiền của mình, cố ý khí phách nói: “Hôm nay ta dẫn hai mọi người ra ngoài ăn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT