Hôm nay chúng con ở nơi nhỏ như thế này, trước sau trái phải, chỗ nào không phải là người, chỉ cần chút biến động nhỏ, có ai mà không lắng tai nghe ngóng chứ. Cha như thế này không phải đang thành tâm hại chúng con sao? Đúng, đại muội muội đáng thương, nhưng mà thuyền theo lái gái theo chồng, chẳng có gì hay để nói cả. Hai đứa trẻ này chúng con không nhận nuôi được. Cha cũng đừng làm khó phu quân nữa.” Dư Dung lạnh lùng nói.
Ngô lão tam vốn dĩ cho rằng cô con dâu này là một đứa tốt, nhưng không ngờ nàng lại lạnh lùng như thế này, không nhịn được mà nổi giận: “Câm mồm, chuyện của nhà họ Ngô chúng ta lúc nào tới lượt cô nhúng tay vào.”
“Cha không cho chúng con nhúng tay vào nhưng lại trực tiếp cản trở chúng con, đây là đạo lý gì? Dù cho thì nuôi hai đứa trẻ này cũng chẳng có tiền đồ gì, mọi người dứt khoát mở lối về phủ thôi. Cha không muốn chúng con sống tốt, chúng con cũng sẽ không để mọi người trong nhà sống tốt.” Dư Dung trừng mắt lên, hoàn toàn không sợ.
“Nếu chúng con không cam tâm tình nguyện nhận nuôi đứa trẻ này, cha thấy chúng con sẽ đối xử tốt với chúng à?” Dư Dung lại cười lạnh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Tương được bảo vệ như thế. Hắn vẫn luôn cho rằng Dư Dung là người bo bo giữ mình, nhìn có vẻ rất biết cách hành xử, nhưng không ngờ nàng lại bảo vệ hắn như thế. Hắn năm tay Dư Dung không buông, mà còn cười nói với Ngô lão gia: “Chúng con không nuôi nổi, đương nhiên cũng có thể tìm gia đình nuôi nổi, dù sao thì cô nhi viện cũng đang thiếu người.”
Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn. Ngô lão gia lại không phẫn nộ giống như trong tưởng tượng, ông ta chỉ thở dài một cái: “Ta biết rồi, Tương Nhi, ta đưa chúng nó về.” Ông ta cũng không muốn ép con trai út như thế. Hắn đã vô cùng lợi hại rồi, ông ta cũng không dám đối đầu với hắn. Hơn nữa thái độ của hai vợ chồng lão tam cũng kiên quyết như thế, ông ta không chắc sau khi ông ta đi thì hai vợ chồng lão tam có đối xử tốt với cháu ngoại của ông ta không.
Ngô lão tam đi rất nhanh, rốt cuộc thì trong lòng ông ta vẫn từ ái với con trai hơn Ngô Lưu thị, cho dù không nhiều nhưng cũng tốt lắm rồi. Dư Dung vỗ vai Ngô Tương: “Đi, ta với chàng đi ăn chân giò hầm, hôm nay chàng uống chút rượu đi. Mượn rượu giải sầu không phải nói như thế à?” Thái độ của nàng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT