Ngô Tương lại không muốn để con mình đói, hắn lôi kéo Ngô Đạt nói: “Đi, chúng ta đi bên ngoài cùng nhau ngồi đánh xe.”
Ngô Đạt cũng phản ứng kịp, đi ra ngoài ngồi với Ngô Tương và Lương Tráng đánh xe. Lúc này Dư Dung mới vén áo lót ra, cho em bé bú sữa, lúc này thằng bé mới ngừng khóc. Mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Sức uống sữa của tiểu bảo bảo Kính Thiên đặc biệt lớn. Bé lại đói rồi, co người lại trong vòng tay Dư Dung ăn rất mạnh. Dư Dung vỗ nhè nhẹ vào vai bé. Thế này bé mới chậm lại một chút, ăn xong rồi thì mới ngoan ngoãn nằm ngủ trong vòng tay Dư Dung. Dư Dung nói xin lỗi: “Xin lỗi tam thẩm và ngũ đệ muội, con nít đói khóc thì thích làm nũng, làm phiền tới mọi người rồi.”
Tô thị giả vờ cười một chút, không lên tiếng, Viên thị thể hiện không để ý,còn an ủi Dư Dung: “Đây cũng là chuyện thường tình giữa người với người.” Nhưng lại lẩm bẩm trong lòng, em bé nhỏ đều có vú em cho ăn, làm sao mà cháu mình lại không có sức lực lớn như đứa bé nhà Dư Dung chứ. Rồi lại nhìn mặt Tô thị, tâm trạng của bà ta cũng bắt đầu chán nản thất vọng.
May mà sắp tới nhà họ Ngô rồi, Lương Tráng cũng giúp đỡ dỡ đồ xuống. Quý Nhi và mấy người hầu thì ngồi ở xe ngựa phía sau. Cái xe kia chỉ để chở hành lý, vừa không rộng rãi như xe ngựa này của nhà họ Dư, cũng không rộng như xe ngựa của nhà họ Dư.
Tiền thị đang sứt đầu mẻ trán. Sau khi nghe nói mấy người Dư Dung về tới rồi, nàng ta đổi một khuôn mặt cười, nói với Hạnh Nhi: “Ta xem Lâm thị kia làm sao mà đấu lại được.” Lâm thị tâm địa hẹp hòi lại chẳng có bản lĩnh gì, sau khi sinh con trai thì cả người giống như nắng hạ gặp mưa rào. Còn nói mát nhiều chuyện trước mặt lão phu nhân, muốn phân chia quyền lợi của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play