Viên thị vẫn ở lại ăn cơm, miệng nói những lời quan tâm tới Dư Dung, còn nói với nàng: “Các con tuổi còn trẻ chưa hiểu chuyện, sinh con bắt buộc phải viết lên gia phả, cho dù đi lại khó khăn chăng nữa cũng phải đưa lên gia phả. Con xem vì sao nhà chúng ta lại có nhiều đầy tớ như vậy, là vì cho những lưu dân không có hộ tịch biết tầm quan trọng của thân phận.” Đúng rồi, muốn đăng ký nhập hộ cũng không dễ, cho nên ngay cả một nhà Lương chưởng quỹ thà làm người ở cũng không muốn trở thành người không có hộ tịch.
Dư Dung ghi nhớ ở trong lòng, thầm nghĩ chờ Ngô Tương trở về hỏi hắn xem có đúng vậy hay không. Sau khi Viên thị đi ra cửa thì giống như thay đổi thành một người khác, bà ta nghĩ Dư Dung không tệ, nhưng Ngô Tương lại xung đột lợi ích với con trai của bà ta. Mặc dù Tam lão gia thường nói với bà ta, để Ngô Đạt xây dựng mối quan hệ tốt với Ngô Tương, sau này đều gia nhập quan trường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng bà ta không muốn Ngô Tương có thể đỗ đạt, trong nhà họ Ngô này chỉ có một mình con trai của bà ta có thể vẻ vang.
Ngô Tương lại là người tinh anh. Năm đó là Ngô Lưu thị không muốn để cho Ngô Tương đi học, là chính bản thân Ngô Tương muốn, tuổi còn nhỏ đã biết lấy lòng dỗ dành lão thái gia, mới được đi học. So với con trai của bà ta, một người như hoa mai nở tháng chạp, một người lại như đóa hoa trong nhà kính. Con người Ngô Tương như vậy, Viên thị âm thầm sợ hãi, lại không thể không đề phòng.
Bảy tám ngày sau, Dư Dung dệt xong hai cuộn vải, thế là để Quý Nhi đi thử xem có thể bán được hay không. Dù sao loại vải này là kiểu vải mới ở nông thôn, còn không biết có bán được không. Đây cũng là lần đầu tiên nàng làm thử mẫu này, định giá cũng không đắt, chỉ hai lượng bạc một cuộn.
Không khác những gì Dư Dung đoán, hai cuộn vải bán được bốn lượng bạc, chỉ là muốn nhuộm sợi tơ rất phiền phức, sợi tơ mới mua giá cả cũng cao. Như một cuộn vải ít nhất cũng phải tốn hai ba trăm đồng tiền, cộng thêm tiền nhân công, hơn nữa mức sống ở Lâm An, bốn lượng bạc vô cùng tiết kiệm cũng chỉ đủ sinh hoạt trong một hai tháng.
Trước đây đã nói rồi, những người sống ở Hồng Đình Xá bên này đa số đều có gia cảnh giống như nhà họ Ngô, trong đó nhà ở sát vách chính là người nhà họ Đồng trước đây ở trấn Thảo Phố. Nàng dâu nhà họ cưới chính là Đường tiểu thư có cửa hàng vàng bạc ở trấn Thảo Phố, đương nhiên hiện tại Đường tiểu thư này đã không còn là cô nương nữa, mà là Đồng Đường thị.
Nhà chồng của Đồng Đường thị trước đây ở đối diện cửa hàng điểm tâm của nhà họ Dư. Nhà họ Đồng mở tiệm mì, sau đó mở quán cơm bị lưu dân cướp đoạt tổn thất nghiêm trọng. Dứt khoát đóng cửa tới nơi chỗ con trai của ông ta ở đây, phu quân của Đồng Đường thị không có công danh, chỉ là may mắn xin được chân làm tiểu tốt gác cổng thành Lâm An. Bây giờ, phu quân nàng ta đang đi học ở Thư viện Tiên Hạc, chuẩn bị có kết quả rồi, thế nên người một nhà đều ở bên này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play