Sau khi Ngô Tương đi, thoáng chốc Dư Dung cảm thấy có chút không quen. Viên thị của chi thứ ba cũng về rồi, lần này về là vì chuyện hôn nhân của con trai duy nhất, Ngô Đạt. Tô thị còn hơn nửa tháng nữa là thành thân, mặc dù chuyện học hành của con trai quan trọng nhưng vẫn phải trở về một chuyến.
Một buổi sáng Dư Dung và Ngô Liên Nhu ăn cơm với lão thái thái, Viên thị cười nói với lão thái thái: “Lão gia nhà chúng con là hiếu thuận nhất, nghe nói ngài thích lược ngọc của Ngự Điệp Hiên. Thế nên lần trước có người hiếu kính hắn một hộp, toàn bộ đều bảo con đưa về cho ngài dùng.”
Dư Dung cực kì kinh ngạc. Loại chuyện lớn như nhận hối lộ như thế này mà lại có thể nói ra ào ào như thế. Hơn nữa Viên thị lúc nào cũng có một biểu cảm, đó là tướng công của ta lợi hại như thế, như thế thật sự tốt ư? Điều không ngờ được là Ngô lão thái thái lại cũng có vẻ như được thơm lây, bà còn đặc biệt dặn Viên thị ngồi lại gần rồi nói: “Lão tam đúng là có hiếu tâm. Đồ cưới của tiểu cô nương nhà họ Tô vào cửa lần này của Đạt Nhi sao lại ít hơn tỷ tỷ nàng thế?”
“Ai bảo không phải chứ? Đại tỷ nhà họ Tô gả tới Hồ Dương, nói là gả cho thiếu đông gia của tiêu cục, đồ cưới có ba mươi rương. Nhưng tới lượt nàng lại chỉ có mười sáu rương.” Viên thị âm thầm cảm thấy cưới cô con dâu này lỗ vốn rồi. Theo lý thuyết thì Lâm thị nghèo nàn nhất không có tính so sánh. Nếu như Dư thị cũng giống vậy thì còn được nhưng không ngờ đồ cưới của Dư thị còn được hai tư rương. Tới con dâu của mình lại chỉ có mười sáu rương thật sự là khiến người ta kinh hãi.
Ngô lão thái thái bực tức: “Nhà họ Tô này cũng thật chả ra thể loại gì, năm đó khi nhận khuê nữ nhà Tô lão nhị làm thừa tự đã nói là sẽ cho như nhau, bây giờ thì hay rồi, làm trò quỷ nào.”
Câu nói này làm mọi người tưởng như mình nghe lầm rồi. Tiền thị là to gan nhất, bình thường cũng dám nói chuyện trước mặt lão thái thái, không khỏi hỏi một câu: “Lão thái thái, thừa tự là có ý gì thế?”
Ngô lão phu nhân thở dài, giải thích nghi hoặc cho mọi người: “Tiệm thuốc của nhà họ Tô là do hai huynh đệ nhà họ Tô cùng nhau gây dựng nên, lúc đó lão nhị có y thuật lại từng tới kinh thành thế nên mới có thương hiệu này. Nhưng người tốt thì không sống lâu, không tới hai mươi lăm tuổi đã chết rồi. Hắn còn có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, tuổi tác cũng nhỏ. Sau khi bọn họ phân gia, phu nhân của lão nhị gia là một người tuân thủ nữ tắc, không biết sống qua ngày như thế nào, mà đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ cơ thể lại yếu đuối nhiều bệnh. Nhưng trong nhà lại còn một con gái, năm đó Tô lão đại đau lòng thương xót cốt nhục của huynh đệ nên nhận con gái này làm thừa tự, trở thành con gái của mình. Việc hôn nhân này cũng là do lúc trước tam thúc của các con và Tô lão nhị là bạn đồng môn, lại quen biết nhau rất nhiều năm nên mới có hôn sự này. Ai mà biết Tô lão đại lại keo kiệt bủn xỉn như thế chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play