Bây giờ nàng ta tiếp quản gia đình, trong tay có nhiều tiền, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, khiến cho Cao Phụng Tường không ít lần không mời mà đến.
“Áo cưới của Dung tỷ đẹp thật đấy.” Tôn Vân Vân ngưỡng mộ nói.
Từng đường kim mũi chỉ trên áo cưới của Dư Dung là do chính tay nàng may. Làm cho bản thân thì tất nhiên phải tỉ mỉ, dù là may vá hay thêu thùa hoa văn trên đó đều có thể coi là cực phẩm. Đặc biệt phần thắt lưng rất đẹp, trông rất rườm rà, nhưng khi mặc lên lại rất đẹp.
Trương thị nói: “Đời người chỉ được mặc một lần nên phải chú trọng một chút.”
Gần đây, Tôn Vân Vân bắt đầu quản gia, thấy Dư Dung nhờ nàng ta dạy chuyện này, nàng ta không khỏi lên mặt dạy đời: “Mỗi lần hỏi bọn họ điều gì, bọn họ cũng giả vờ đáng thương, muốn bao nhiêu đáng thương thì phải có từng đó. Nhưng có người có thói quen lấy trộm đồ của chủ nhà, trong nhà đó chưa hẳn đã nghèo hơn nhà chúng ta, đừng để bị bọn họ lừa.”
“Đó là sự thật, lúc trước khi ta ở phủ Bình Giang, có một số người mặc đồ rất đẹp đến tiệm của bọn ta đặt làm quần áo. Còn tưởng là lão phong quân* gì đó, nhưng sau này mới biết, chẳng qua chỉ là một nha hoàn. Ban ngày thì hầu hạ chủ nhân, ban đêm về cũng có sáu bảy người hầu hạ.” Dư Dung ý thức được kỹ năng kiếm tiền của người hầu cũng tất tốt, nhất là những quản sự làm việc trong gia đình lớn, còn nhiều tiền hơn cả thiếu gia.
*Lão phong quân: Người lớn tuổi được một chức sắc cao quý, được nhận sắc ân của hoàng đế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT