Năm nay cô bé cũng đã mười một tuổi, nhưng thường thì người ở quê vào cái tuổi này ai mà không bắt đầu rục rịch. Có điều danh tiếng của Điền thị ở trong thôn không tốt, không ai thích bà ta, cho nên Dư Bội nhìn Dư Dung đã đính hôn với Ngô Tương càng thêm chướng mắt.
Thu Đồng bị dọa đến co người lại, cô bé là nhà hoàn của Dư Dung. Tính tình Dư Dung có hơi lười, ngoại trừ không thích làm việc nhà ra thì rất biết cách làm người, còn giờ Dư Bội này lại giống hung thần ác sát.
“Bội Bội, muội làm gì đấy, vốn do cô bé không biết muội là ai. Chỉ cần muội ăn nói tử tế là được.” Dư Dung có hơi giận. Dư Bội này cậy vào bà cụ Dư thương yêu cô bé, cho nên nghĩ ai cũng phải nhường nhịn cô bé sao?
Dư Bộ xụ mặt không nói gì, Dư Dung nói với Thu Đồng: “Em đi bưng trà đến đây.”
Một lúc sau Thu Đồng mới tiến vào nói: “Tiểu thư, đại gia nói bên chỗ của đại gia có chút việc bảo tiểu thư đi sang một chuyến.”
Dư Dung ngờ ngợ trong lòng, Dư Tùng tìm nàng giờ này làm gì? Nhưng nghĩ vậy thôi nàng vẫn phải đi. Nàng vừa đẩy cửa đã thấy Ngô Tương. Hắn quay đầu lập tức hành lễ: “Mạo muội gọi tiểu thư đến cũng vì có việc, đợi qua trung thu ta sẽ đi du học ở Lâm An, nhưng tiểu thư yên tâm, ngày thành thân ta tất nhiên sẽ quay về.”
“Ta biết rồi.” Dư Dung không biết mình nên bày tỏ gì nữa, nhưng dáng vẻ sợ mình lo lắng của Ngô Tương khiến nàng rất dễ chịu. Dù sao hai người còn là người xa lạ. Nhưng biểu hiện của Ngô Tương rất có cảm giác trách nhiệm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT