Trương thị cùng làm việc chung với Lý thị. Lý thị cảm thấy mình đã làm mẹ vợ quan gia, dần dần bắt đầu tỏ vẻ kiêu ngạo, Trương thị mặc kệ bà ta. Lý thị lại nói mình bị đau đầu, để Tiểu Lý thị đi nấu cơm. Tiểu Lý thị nén giận nói với Trương thị: “Nhà tam đệ không về, việc gì trong cái nhà này cũng đến tay con. Làm cái gì mà lễ tết cũng không chịu về, không biết chuyện còn tưởng tam đệ ở rể nhà họ Chung cơ.”
Đám viên chiên trong nồi đã bắt đầu nổi lên, Trương thị lập tức dùng muôi thủng vớt chúng ra. Bà dùng đũa chọc một cái, thấy gạo nếp bên trong vẫn rõ ràng từng hạt mới vừa lòng. Sau đó rưới nước canh lên trên viên chiên, bấy giờ bà mới nói chuyện với Tiểu Lý thị: “Vậy còn cách gì khác sao, nhà họ Chung là gia đình giàu có, nhà chúng ta làm sao có thể so được.” Trương thị thầm nghĩ, các người muốn tiền của nhà họ Chung đương nhiên phải hy sinh một chút gì đó. Cứ nhìn quần áo của Tiểu Lý thị đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Đồ này từ đâu ra, còn không phải là Chung tiểu thu mang đến sao, nếu đã được lợi từ người ta thì cũng đừng có phàn nàn như vậy.
Trời mùa đông rất lạnh. Trương thị bê đồ ăn lên bàn gọi mọi người đến ăn cơm. Dư Dung đi theo xếp bát đũa, làm xong lại bị Dư đại cô kéo ngồi xuống. Dư Quyên thấy vậy càng hận trong lòng. Hiện tại nhìn chi thứ hai nhà họ Dư có vẻ yên bình, nhưng tất cả mọi người đều biết thực tế hoàn toàn khác biệt. Triệu thị thường dùng ánh mắt đầy hoảng sợ mà nhìn nàng ta. Chỉ có ông hai Dư còn thương nàng ta, đôi khi sẽ cho nàng ta chút đồ gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không giống trước kia, trong nhà đã không còn chỗ dung thân cho nàng ta nữa.
Nhưng Dư Dung lại sống rất tốt, cái gì nàng cũng chưa làm nhưng lại được cả nhà chiều chuộng, mà mình xuyên từ hiện đại đến đây cống hiến cho gia đình nhiều như vậy, lại bị Triệu thị sớm nhận ra và từ bỏ.
Loại cảm giác bị phản bội không thể nói cho người khác này, Dư Quyên chỉ muốn chạy trốn. Nhưng thời đại này quản lý hộ tịch rất nghiêm ngặt, đến việc ra vào thành đều phải có giấy thông hành. Ngay cả nha môn ở nơi nào nàng ta cũng không biết, chưa kể làm giấy thông hành không những phải tiêu tiền, còn phải đưa ra chứng minh, còn khó hơn trong tưởng tượng.
Điền văn thực sự đã hại chết nàng ta. Những quyển điền văn mà nàng ta đọc đều là các loại phát minh sáng tạo. Ai có thể nói cho nàng ta biết, thực ra những phát minh của nàng ta người cổ đại đã có từ lâu. Thậm chí, những thứ nàng phát minh đều chả ra gì. Tú tài trong tưởng tượng của nàng ta cũng chia đẳng cấp, thực ra cổ đại vẫn là dùng tiền để lót đường.
“Quyên Nhi, chúng ta cũng ăn cơm đi!” Dư Liễu dè dặt gọi Dư Quyên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play