Chỉ nói riêng về kinh Phật kia, Ngô Tương đã không dám coi thường Dư Dung rồi, lại thêm ở trên trấn chỉ có vài người, chọn đi chọn lại cũng chỉ càng ngày càng kém thôi.
“Sao muội muội của huynh lại kém được? Nếu như có thể, ta sẽ không nói nhiều nữa. Nếu huynh đồng ý thì ba ngày sau ta sẽ lại đến tìm huynh.”
Dư Tùng đi cùng tiễn hắn ra ngoài. Hắn cũng không nghĩ đến việc Ngô Tương lại có can đảm đến gặp hắn. Tình cảm sinh tử Ngô Tương nói cũng có thể coi là có. Đó là lần đầu hắn ngồi ngựa đi theo người khác đến Tây Bắc, không nghĩ đến Ngô Tương cũng đi theo, bởi vì cả hai là đồng hương mà kết bạn với nhau cùng đi. Lần đấy họ gặp phải lũ cướp trên đường đi, hai người cùng nhau tránh được đám cướp để trở về.
Cơ mà việc này cùng việc hắn phải gả em gái mình cho Ngô Tương là hai chuyện khác nhau, nhưng sau đấy lại xảy ra chuyện mà không ai ngờ tới được. Bởi vì sau khi Dư Dung đẩy Dư Quyên, Dư Quyên tức không chịu nổi đã viết một bức thư gửi Lâm Tử Du. Lâm Tử Du đã cùng với nương tử tú tài và Lâm tú tài giở trò độc ác.
Lâm tú tài không nói bọn họ đi cầu thân bị Dư Dung từ chối, mà lại nói chi thứ ba nhà họ Dư muốn kết thông gia với nhà họ Lâm, nhưng nhà họ Lâm không đồng ý. Sau đó Dư Dung nhất quyết cưỡng ép, khiến anh trai nàng đánh nương tử tú tài một trận. Lúc những lời này truyền đến tai Trương thị, bà đã lập tức nổi giận. Nếu ở thời điểm khác thì còn đỡ, nhưng giờ con gái bà đã sắp cập kê, truyền ra chuyện như vậy thực sự khiến người ta cạn lời.
“Nương, nương đừng lo lắng cho con, con đoán chắc chắn đó là Quyên Nhi nói ra.” Vì thế nàng nói ra chuyện lần trước Dư Quyên đến tìm nàng, Dư Tùng tức giận cười: “Sợ quái gì, hy vọng lớn nhất của Lâm tú tài không phải là Lâm Tử Du sao, hắn ta dám hủy hoại thanh danh của muội muội ta thì đừng có trách ta gì hết.” Hơn nữa quân tử báo thù mười năm chưa muộn, khiến cho hắn ta ngã từ trên cao xuống mới hả dạ.
Nhưng Trương thị lại thấy ý nghĩ của con mình quá đơn giản: “Con chỉ biết nói chuyện ngày sau, chuyện này rồi sẽ chậm rãi lắng xuống, nhưng thanh danh của muội muội con đã bị liên lụy. Nếu không xảy ra chuyện này thì ngay cả nhà họ Ngô đều đến cầu thân. Nhưng sau chuyện này, cũng nhờ người đồng hương đến ăn sáng chỗ chúng ta có ý tốt mới nói chúng ta mới biết, chỉ sợ đã lan truyền được một thời gian rồi. Con yên tâm, giúp nương chuẩn bị lương khô đi, nương muốn đi đến trấn Ngự Kiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play