Hà Tiễn Tây tự hỏi bộ triết lý sinh tồn của bản thân, bao nhiêu năm nay, không thẹn với trời không thẹn với đất, thế giới này tuy tràn đầy bất công, nhưng thiên địa nho nhỏ trong lòng mình, trước giờ chưa từng bị xâm phạm và dao động. Hơn nữa đoạn đường này, tự tin lớn nhất của anh chính là, chưa từng có kẻ xấu nào làm ra chuyện xấu vượt quá dự đoán của anh.
Cho nên, thế giới này không dọa được anh.
Giây phút này tự tin ấy rốt cuộc đã bị đập tan, kể từ khi gặp Trương Hải Diêm, một chuỗi liên tiếp những chuyện không hề có logic, không có chuyện nào anh dự đoán được. Hơn nữa chuyện phát triển càng lúc càng hoang đường, anh cũng không biết lần sau mở mắt ra, mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì nữa.
Uất ức và sợ hãi như đê vỡ khiến Hà Tiễn Tây bật khóc, không phải kiểu khóc sướt mướt, mà là thấp giọng khó do sợ hãi.
Trương Hải Diêm mệt muốn chết, ngã huỵch vào bồn tắm. Hắn điều hòa lại, chậm rãi đứng lên, vặn mở nước nóng, tiếng nước đã át đi tiếng khóc của Hà Tiễn Tây.
Hắn đi ra ngoài, lấy khăn lông sạch ở một bên, lau khô cho mình.
Cơm tối còn đóng kín chưa động tới của Steven để bên cạnh sô pha, là súp củ dền và bánh mì, Trương Hải Diêm nhúng bánh mì vào súp ăn mấy miếng. Tính toán một chút, húp sạch súp củ dền, chỉ còn lại hai chiếc bánh mì chừa cho Hà Tiễn Tây. Ngẫm nghĩ, hắn lại ăn một cái bánh mì, chỉ còn lại một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT