Hạ Phù há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời. Hắn cảm thấy vô cùng cô đơn, cô đơn đến mức muốn ngâm thơ.
“Cô quạnh sân vườn xuân sắp tàn, hoa lê rơi trắng đất chẳng ai mở cửa.”
Ngâm đến câu đó, hắn lập tức cưỡng ép mình dừng lại, chỉ cảm thấy bản thân như sắp phát điên — lúc này mà còn ngâm thơ gì chứ!
Lẽ ra hắn không nên tiếp lời nàng ta. Hắn cúi người nhặt quyển sách rơi dưới đất, đưa lại cho nàng, nghiêm túc dặn dò:
“Yểu cô nương, lời nói của cô rất có nghệ thuật, nhưng khi gặp bệ hạ thì tuyệt đối không được dùng cái kiểu ‘nghệ thuật’ đó.”
Yểu Chi nghe xong gật đầu. Tên này đúng là người thông minh, nói một hiểu mười, chẳng như sư huynh nàng hay phê bình nàng học vẹt, bảo nàng nên giao tiếp với thế nhân nhiều hơn mới hiểu được nhân tình thế thái.
Nàng thật sự không hiểu sao lại gọi là học vẹt? Nàng đã đọc nhiều sách đến thế, lời lẽ ứng đối đủ cho mọi hoàn cảnh, sao lại không tính là hiểu? Huống hồ hoàng đế nói chuyện nhất định sẽ rất khuôn mẫu, không thể nào vô lý bất thường được, vậy thì học mấy thứ linh tinh kia chẳng phải phí phạm sức lực và tài nguyên cây cối sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT