Mệnh bộ vốn dĩ đâu có viết tường tận đến vậy, nàng cũng không thể biết trong lòng Tống Thính Nghiêm đang nghĩ gì. Hơn nữa, việc tộc Ô Cổ bị diệt là chuyện xảy ra sau này, lại do vị lão giả kia ra tay.
Nay mọi chuyện lại hoàn toàn khác, biến số lớn như vậy, thử hỏi làm sao nàng có thể an tâm?
Huống hồ, Tống Thính Nghiêm lại sinh ra với dung mạo như thế — vốn đã là điều tối kỵ với Ti Mệnh bọn họ. Nếu lại thêm tâm cơ thâm trầm như vậy, chỉ sợ người tiếp theo bị cuốn vào sẽ chính là nàng…
Tống Thính Nghiêm nhìn theo bóng Yểu Chi rời đi rồi mới tiếp tục bước vào khoang thuyền, tiện tay đặt chuỗi Phật châu lên bàn. Trên đường về, áo hắn dính mưa, nước mưa chảy xuống làm ướt tóc đen, lại càng tôn thêm nét tuấn mỹ nơi mày mắt.
Thường Địch bưng nước bước vào, đưa cho hắn chiếc khăn khô:
“Công tử, tới kinh đô rồi, nếu Yểu cô nương muốn đi cùng Lạc tiểu thư về nhà nàng ấy thì phải làm sao đây?”
Tống Thính Nghiêm nhận khăn, lau sạch giọt mưa trên mặt rồi tiếp tục lau tay:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play