Từng giọt mưa từ kẽ lá vẫn rơi xuống lộp độp, ánh trăng chiếu xuống lấp lánh tựa lưu ly.
Hắn vẫn không nói một lời.
Yểu Chi trơ mặt nhìn hắn, cứ đứng đó lúng túng, quả thật có chút kỳ quặc. Mưa dần ngớt, mà nhân duyên của hắn cũng sắp xuất hiện rồi.
Nàng im lặng một lúc, rồi lễ độ lên tiếng tiếp lời:
“… Vậy, công tử thấy thế nào?”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, giọng ôn hòa nhưng dứt khoát:
“Không ổn lắm, cô nương.”
“Ồ.” Yểu Chi gật đầu đáp, chỉ thấy bối rối đến cực điểm. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, lại liếc mắt nhìn hắn:
“Vậy… vậy ta đi trước nhé?”
“…”
Hắn im lặng vài khắc, rồi khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng:
“Cô nương thật thú vị, chẳng lẽ quên mất vừa rồi mình đã làm gì rồi sao…”
Yêu Chi: “…”
Nàng… quả thực đã quên mất.
Trong đầu nàng chỉ toàn là — hắn đẹp quá, cười cũng đẹp, tay thì mềm mịn, thật muốn bắt mang về nuôi.
Suy cho cùng, cũng chẳng thể trách nàng được — với thân phận một món đồ để ngắm như nàng, thứ nàng thích nhất chính là những vật đẹp mắt. Có ý định lén đem về cất giữ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Quả không sai, trước khi hạ phàm, tiên quan bên cạnh nàng đã dặn dò, quả thật mấy con mèo chó có ngoại hình đẹp rất dễ được yêu thích. Người cũng không ngoại lệ…
Nàng lại nhìn sang vết thương của hắn — máu vẫn đang rỉ ra, trông vô cùng nguy hiểm.
Nàng nhíu mày, hỏi:
“Ngươi… có chết không?”
Hắn nghe vậy không đáp, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa nơi ánh trăng đang ló rạng. Vốn dĩ mây đen che kín trời, vậy mà chỉ trong vài hơi thở, gió đã thổi tan mây, để lộ ánh trăng trong vằng vặc, soi rọi khắp khu rừng như ánh sáng loang loáng trên mặt nước.
Hắn cất giọng thản nhiên, như thể chẳng sợ hãi cũng không hoang mang, bình tĩnh hệt như đang bàn về ánh trăng nơi núi rừng:
“Có. Người rồi cũng sẽ chết. Lần này nếu chết được, có khi lại là chuyện tốt…”
Giọng hắn vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong mắt lại thấp thoáng một tia sắc lạnh — như thể chỉ khi hắn chết đi, người khác mới được an lòng.
Yêu Chi khựng lại: Sao lại không giống kịch bản thế này?
Nàng trưng ra vẻ mặt khó hiểu, lấy mệnh bộ (sổ sinh tử) từ trong ngực áo ra vừa lật vừa thì thào:
“Không đúng nha, ngươi không phải kiểu người sẽ nói ra lời thoại như vậy… rõ ràng không phải thiết lập nhân vật này mà?”
Nàng lật sổ sinh tử một cách cực nhanh, tiếng giấy lật xoèn xoẹt vang lên giữa rừng im ắng, nghe rõ mồn một.
Hắn bị thu hút, cúi mắt nhìn cuốn sổ trong tay nàng — bên trong… trống trơn.
Trang nào cũng trắng tinh, vậy mà nàng lật nhanh như thể đang đọc thi cấp tốc, nhíu mày nhìn từng tờ như có chữ thật, động tác ngày càng dồn dập.
Hắn: “…”
Hắn khẽ nhắm mắt, trông như bị đau đầu, không muốn nhìn tiếp nữa.
Yểu Chi nghiên cứu hồi lâu, vẫn không thể lý giải nổi, chỉ cảm thấy xung quanh càng lúc càng tĩnh lặng…
Tĩnh lặng?!!
Nàng bừng tỉnh, ngẩng phắt đầu — quả nhiên người kia sắp không xong rồi!
Hàng mi hắn cụp xuống, hô hấp càng lúc càng nhẹ, như thể sắp thiếp đi.
“Ngươi không phải thật sự sắp chết đấy chứ?” Yểu Chi vội vàng ngồi xổm xuống, thấy hắn thế kia lập tức hoảng loạn, “Ngươi nhất định phải cố gắng sống đấy! Một lát nữa sẽ có mỹ nhân đến cứu ngươi, các công tử thư sinh như các ngươi chẳng phải rất thích những tình tiết như vậy sao?”
Nói xong, hắn cũng từ từ nhắm mắt, như mệt mỏi cực độ.
Hắn mày mắt như họa, giọt mưa đọng nơi sống mũi thành một vũng nước nhỏ, dưới ánh trăng càng thêm tuấn mỹ xuất trần.
Nhưng đến thế vẫn không khơi dậy được ý chí cầu sinh của hắn — chẳng lẽ hắn thật sự không ổn?
Yểu Chi bắt đầu lo lắng thật. Nàng tuy chưa có kinh nghiệm, nhưng từng thấy mấy con tiểu ngư yêu sắp chết — thở nhiều ra, ít hít vào, chẳng mấy chốc liền lật bụng không dậy nổi.
Nàng quýnh quáng, lại vớ lấy mệnh bộ lật tiếp, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào, theo lý thì điện Diêm Vương chưa định ngày nhận ngươi!”
Chợt nàng nhớ đến mũi tên dư ra ban nãy, trong lòng lạnh toát: Chẳng lẽ… là do ta?
Yểu Chi lặng người ngồi bên hắn một hồi, chỉ nghe tiếng mưa mỗi lúc một nhỏ dần, từng giọt rơi xuống như tiếng thúc giục đòi mạng.
Nàng đưa tay lên cắn khớp ngón cái, nhíu mày nhìn hắn — thấy hắn hoàn toàn mất tri giác, đành nghiến răng, lôi ra một viên Tục Hồn Đan được bọc trong mấy lớp vải.
Hồi còn là chậu cây cảnh, nàng đã nghèo rớt mồng tơi; tu tiên rồi cũng không khá hơn là bao, giờ lại chưa được phát bổng lộc gì. Viên Tục Hồn Đan này là do nàng mua thiếu người ta, giá cả đắt tới đau ruột, vậy mà vừa hạ phàm đã phải cho phàm nhân dùng — quả thật đau như cắt thịt!
Yểu Chi bẻ miệng hắn, nhét thuốc vào, đợi một lúc thấy đôi môi tái nhợt của hắn khẽ hồng trở lại, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời, không dám nán lại thêm, quay lưng bỏ chạy, chạy rất nhanh, không dám quay đầu.
Nàng sợ nếu ở lại thêm chút nữa, không kìm được lại thò tay móc viên thuốc ra khỏi miệng hắn.
Viên thuốc đó… còn đắt hơn cả thân nàng!
Ra khỏi rừng, nàng nhìn vào ấn giới trong lòng bàn tay, may thay đám hắc y nhân kia vốn định chết đêm nay, nên nàng ra tay không làm thay đổi mệnh cách, cũng không phạm luật của thiên đạo.
Chỉ là giờ nàng không thể ở lại đây thêm được nữa.
Nàng bước qua bước lại mấy lượt, ngẫm tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định — phải quay về sơn môn một chuyến đã.
Sơn môn nằm ở chốn phàm trần. Nàng vốn là một tiên nhân tu hành thành công từ nhân gian, chỉ trong vỏn vẹn ngàn năm đã đắc đạo thành tiên, được Thiên giới phá lệ thu làm tiên quan.
Trước khi làm tiên quan, nàng là một chậu cây cảnh, quanh năm bị trồng ngay trước cửa sơn môn, có thể tu thành tiên hoàn toàn là nhờ vào chưởng môn của họ.
Chưởng môn là một lão đầu bán tiên tu hành dưới phàm, tuổi tác lớn đến độ ông ta cũng chẳng nhớ rõ, giống như Yểu Chi không nhớ vì sao mình còn trẻ vậy mà đã chết rồi.
Chưởng môn chính là ân nhân cứu mạng của nàng. Nghe nói khi đó nàng ngã gục trong vũng máu, toàn thân thương tích đầy mình, đã là một kẻ cận kề cái chết.
Chưởng môn không thể cải mệnh, chỉ có thể "dời hoa tiếp mộc", cho nàng ký sinh lên cây. Như vậy cũng không tính là nghịch thiên đổi mệnh, vì nàng khi làm người đã chết thật rồi, giờ chỉ là một chậu cây cảnh.
Về lý do vì sao là cành khô mà không phải là loại cây quý giá, là bởi sơn môn của bọn họ nghèo rớt mồng tơi, quanh năm đảo điên khốn khó, sống dựa vào nhặt rác mưu sinh, những thứ gọi là vật phẩm trang trí thanh nhã của văn nhân sĩ tử, họ căn bản trồng không nổi.
Sơn môn của họ ở nhân gian chỉ giỏi hai nghề: một là kết duyên, hai là lo tang lễ.
Lúc đó, mấy huynh đệ trong môn nghèo đến mức sắp nhịn đói đến nơi, chưởng môn mới nghĩ ra mở một cái miếu Nguyệt Lão ở đầu núi, dưới chân núi thì bán đất mai táng, kiếm chút bạc lẻ duy trì cuộc sống.
Miếu Nguyệt Lão luôn có thiếu niên công tử hoặc tiểu thư đến cầu duyên, phần nhiều đều không như ý, lại luôn có vài người tính khí bất cần, không sợ chết, nhảy núi tự sát.
Đại sư huynh Chu Giai Sơn của nàng chính là một trong số đó. Lúc nhảy xuống vẫn còn nửa hơi thở. Chưởng môn nói hắn chưa tận dương thọ, hỏi có nguyện ý vào sơn môn tu hành không. Nghe nói sư huynh khi đó là đồng ý.
Vậy nên chưởng môn bỏ ít bạc ra, mua con chó vàng già sắp hết thọ ở đầu làng, đem sư huynh nhét vào thân con chó đó.
Con chó vàng ấy là chó làng bên, còn què một chân…
Thế là một thiếu gia hiền lành chính trực, chỉ trong chớp mắt, biến thành… một con chó.
Đối với người như sư huynh, Yểu Chi vô cùng khâm phục. Dù sao can đảm làm chó cũng không phải ai cũng có — tự cổ chí kim, chỉ có mỗi hắn thực sự dám làm!
Người khác cùng lắm chỉ mắng vài câu, thề độc mấy lời, “ta mà thế này thế kia, ta làm chó cho xem”, còn sư huynh Chu Giai Sơn — huynh ấy thật sự làm chó.
Việc bi tráng như vậy, đương nhiên trở thành chuyện bát quái đầu tiên trong nội môn. Sư huynh không hổ là đại sư huynh, khí khái này quả thật không ai sánh bằng.
Bất quá, theo lời sư huynh nói, ngày đó hắn không phải nhảy núi tự sát, chỉ là muốn lên núi ngắm cảnh, giải sầu một chút — ai ngờ trượt chân rơi xuống, cả đời cũng “giải sầu” luôn…
Hắn cũng chẳng thật lòng muốn đi theo một lão đạo sĩ lẩm cẩm thần thần bí bí, nhưng khổ nỗi lão già này lại lãng tai, đã cứu hắn rồi còn bắt ép nhét thành chó.
Nhưng dù sao cũng là ân cứu mạng, nên sư huynh vẫn biết ơn. Dẫn tới mối quan hệ giữa sư huynh và chưởng môn vừa yêu vừa hận, hệt như tuồng hát ở nhân gian vậy.
Tình cảm phức tạp nhất trên đời chính là: vì yêu mà sinh hận, vì hận lại càng thêm yêu, yêu yêu hận hận dây dưa không dứt.
Vì thế, trong những năm tháng tu hành, trước miếu Nguyệt Lão luôn có thể thấy một con chó u buồn, ánh mắt như chứa cả vận mệnh, khiến người ta không khỏi thương xót.
Tất nhiên, đó chẳng phải chuyện mà một chậu cây sắp héo như nàng có thể nghĩ đến. Mỗi ngày nàng chăm tóc đã mệt mỏi, lấy đâu tinh lực mà đi suy nghĩ về văn học yêu-hận cơ chứ?
Nàng cũng rất đáng thương, ít ra sư huynh còn có thể chạy nhảy, còn nàng thì hoàn toàn là một đạo cụ "tạo không khí"!
Sơn môn của họ nghèo đến mức thiếu đạo cụ nghi lễ, đặc biệt là trong các việc làm ăn đủ mọi thể loại như vậy.
Chưởng môn thường dùng thuật che mắt biến nàng lớn lên một chút, ban ngày đặt trước miếu Nguyệt Lão làm cây cầu duyên, cành nàng treo đầy dải lụa đỏ khấn nguyện của nam nữ thiện tín, trông rất phồn vinh.
Còn đến khi đưa đi chôn cất dưới chân núi, nàng lại thành cây cổ thụ gãy ngọn, vắt vẻo treo đầy vải trắng, gió thổi qua nghe mà sởn tóc gáy.
Vậy nên ở trước miếu Nguyệt Lão, người ta nói nàng là thần thụ ban phúc, còn đến bãi tha ma dưới chân núi, người ta lại bảo nàng méo mó kỳ quái, xui xẻo khó lường.
Lâu dần, nàng cũng bị rối loạn nhân cách.
Chưởng môn bảo đó là vì phàm nhân không nhìn thấy bản chất, phúc khí hay xui xẻo chẳng liên quan gì đến bản thân nàng.
Nàng hiện giờ đã là một cây cổ thụ vĩ đại, đời người vui buồn hỉ nộ đều thông qua nàng mà hoàn thành — đây chính là công đức, là vinh quang lớn nhất trong đời cây.
Yểu Chi cũng không biết mình có bị lão già đó tẩy não không nữa, mà lại cam tâm tình nguyện làm cái vật trang trí sống suốt nghìn năm.
Để rồi về sau, nàng đối với vui buồn sinh tử có cái nhìn rất thấu triệt, từ đó ngộ ra: đời người không gì ngoài đại hỷ và đại bi, mà vạn sự khởi đầu rồi sẽ kết thúc bằng lụi tàn — nên đau khổ mới là vĩnh hằng.
Tôn chỉ tu hành của sơn môn bọn họ chính là — đau khổ. Họ phải nếm trải nỗi đau của chính bản thể mình.
Một số chuyện là đã định sẵn từ số mệnh, ví như nàng, ví như sư huynh... Nhưng nàng vẫn còn may hơn sư huynh nhiều. Chỉ cần đứng yên bất động, làm tốt một chậu cây cảnh, là có thể yên tâm tu luyện.
Còn sư huynh thì khổ hơn nhiều. Làm một con chó tốt đâu phải chuyện dễ: vừa phải nỗ lực tu hành, vừa phải đánh nhau tranh giành lãnh địa với mấy con chó làng bên hung hăng, ngày nào cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Nàng cũng không biết sư huynh có từng… giành phân mà ăn không. Vì nhân gian có câu: chó thì thích ăn phân…
Nàng vẫn luôn nhớ lời đó, nhưng không dám hỏi, vì trong lòng nàng nghĩ… chắc là có đấy, dù sao sư huynh nỗ lực như vậy mà…
Chưởng môn từng dạy: Là cái gì thì phải sống đúng với cái đó. Chỉ có sống thật, mới có thể lĩnh ngộ, cảm nhận nỗi đau không thể gọi tên kia.
Tất cả sư huynh đệ đồng môn đều coi đó là đạo lý thành tiên, tôn làm chân ngôn, coi như môn quy.
Nhưng mà... chưởng môn lại hay quên. Qua một thời gian dài, ông liền bảo mình chưa từng nói câu đó, còn mắng: “Chỉ có kẻ ngu mới nói ra mấy lời vô nghĩa chó má như vậy. Cái thế đạo khổ sở này, mà còn sống thật, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao? Phải sống kiểu phát điên mới thật sự là sống chứ!”
Cứ thế trước sau bất nhất, thường xuyên khiến các đệ tử nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề, hoặc là... chưởng môn bị tâm thần.
Nhưng cái khả năng thứ hai, ai cũng không dám nghĩ sâu — vì nếu chưởng môn thực sự bị điên, thì cái sơn môn tu hành của họ chẳng phải là một trại điên khổng lồ sao?
Dù vậy, với Yểu Chi — giống cây bướng bỉnh này, chưởng môn vẫn là người đáng tin nhất trong lòng nàng. Dù lão nhân gia thường xuyên lấy giáo lý của mình phản bác chính mình…
Yểu Chi nhân lúc trời còn chưa sáng, lén lút trở về sơn môn.
Miếu trước núi đã được xây lớn hơn nhiều, chắc là hương hỏa cũng khấm khá hơn trước.
Tiên khí trong sơn môn dày đặc, dưỡng sinh linh tốt vô cùng. Trên đường trở về có rất nhiều tiểu yêu tiểu quái, ồn ào náo nhiệt còn hơn cả ban ngày.
Mấy tiểu tinh linh này vẫn chưa học nói, thế nên khi Yểu Chi đi ngang qua, chỉ nghe một loạt giọng trẻ con vang lên không ngừng:
“Ngươi là ai đấy? Ngươi là ai đấy? Ngươi là ai đấy?”
Đầu Yểu Chi đau như búa bổ, hai tay bịt tai lại, lộn người trèo qua tường, vừa đáp đất thì dẫm lên thứ gì đó… mềm mềm lông lông.
Lông lông?
“Gâu!!!”
Một tiếng chó tru thảm thiết vang lên, tim Yểu Chi thót một cái, thân thể theo phản xạ nghiêng sang bên, suýt chút nữa là ngã chổng vó. Nàng cúi đầu nhìn xuống — thì ra là sư huynh!
Sư huynh Chu Giai Sơn, lúc này lại hóa thành chó trở lại.
Bị giẫm một cái, sư huynh nhăn mặt trợn mắt, diễn xuất vô cùng khoa trương:
“Muội không biết đi cửa chính à?! Suýt nữa muội giẫm chết ta rồi biết không?!”
Yểu Chi nhìn hắn quay tròn tại chỗ, mãi mà không với được cái lưng, thấy cũng tội nghiệp, ngượng ngùng hỏi:
“Sư huynh… sao huynh lại ở đây? Hôm nay không có nhiệm vụ sao?”
Chu Giai Sơn lườm nàng một cái:
“Tất nhiên là có. Nhưng ta xuống núi làm nhiệm vụ, tiện đường đến nhắc muội một câu: đừng có làm chuyện đại nghịch bất đạo đấy.”
Ở Cửu Trùng Thiên, làm tiên quan chẳng phải chuyện dễ. Nhất là làm tiên quan ở Điện Ti Mệnh, tuy nói là chức ăn chắc mặc bền, phúc lợi khi xuống phàm tốt hơn chỗ khác, nhưng phải quản sổ sinh tử của người phàm — thì làm gì có chuyện nhẹ nhàng?
Mệnh số là chuyện rối như tơ vò, chỉ cần một người lệch số mệnh, là cả một chuỗi liên hoàn đều bị ảnh hưởng. Đây vốn là công việc nhọc lòng nhọc sức.
Tiếc thay — sư huynh đến muộn một bước. Bởi vì nàng đã gây họa rồi…
Yểu Chi tựa lưng vào tường, trong lòng đầy ưu sầu, thấp giọng nói:
“Chỉ sợ… lần này ta không giao phó nổi nhiệm vụ rồi…”
Chu Giai Sơn nghe xong, con ngươi hơi co lại:
“Muội mới xuống trần chưa được một canh giờ mà đã làm hỏng chuyện rồi?!”
Yểu Chi liếc nhìn bàn tay mình, vẻ mặt hơi khổ sở:
“Ta tiện tay dùng phàm nhân kia đỡ mũi tên, dù đã cho hắn uống tiên dược rồi… nhưng không biết liệu có ảnh hưởng đến tuổi thọ của hắn không?”
Nếu hắn không sống đủ đến khi hoàn thành những việc đã ghi trong mệnh bộ, thì… nàng tiêu đời rồi.
Bởi vì thân thế của hắn quá đặc biệt, những người liên quan đến hắn đều là long phượng trong nhân gian, nếu giữa chừng có gì sai lệch, không biết sẽ kéo theo bao nhiêu mệnh số bị đảo lộn.
Chuyện này giống như một vị tiên quan trước đó — vì động lòng, thấy vị vua phàm trần mà mình phụ trách thật đáng thương, nên từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều giúp.
Mà cái vị vua phàm ấy, cách làm giàu cũng chỉ là dựa vào vận may bất ngờ.
Thế là nữ tiên kia cho lão vua đó sở hữu vô số mỏ vàng, báu vật trong lăng mộ khổng lồ, khiến các nước láng giềng thèm nhỏ dãi, liên minh lại phát động chiến tranh, kết quả là nước mất nhà tan trong chớp mắt.
Lúc ấy, đường xuống Hoàng Tuyền suýt bị giẫm sập, cầu Nại Hà thì khỏi nói, trở thành vật trang trí.
Người chết nhiều như kiến bò, chẳng ai muốn xếp hàng, ai nấy bơi thẳng qua sông Vong Xuyên uống canh, khiến canh Mạnh Bà cũng phải pha loãng mới đủ phát. Cảnh tượng loạn như chợ bán cải, tranh nhau giành giật, Diêm Vương tức đến phát điên, liên tục dâng tấu yêu cầu mở rộng đường Hoàng Tuyền và xây lại cầu Nại Hà — nhưng cũng chỉ dám giận mà không dám nói ra.
Cuối cùng, mệnh số của cả quốc gia đó bị rối tung rối mù, vị tiên quan kia bị xử tội lơ là trách nhiệm, bị diệt hồn, hồn phi phách tán.
Thế nên đừng tưởng làm thần tiên là an toàn, làm tiên mà không cẩn thận, cũng có thể… mất mạng như chơi.
Chu Giai Sơn nghe vậy hít một hơi khí lạnh, ánh mắt đầy tức giận:
“Ta chính là vì sợ muội không có đạo đức, nên mới vội vã xuống đây căn dặn vài câu! Ai ngờ muội — cái cành cây chết tiệt này — lại làm loạn thật rồi!!”
Yểu Chi cứng họng không trả lời được, trong lòng thấy hơi tủi thân.
Không có đạo đức thì cũng không cần phải nói to như vậy chứ… khó nghe quá đi mất~