Kha Lâm dang hai tay ôm Phương Du, nhưng cánh tay cậu còn chưa kịp khép lại, Phương Du đã nghiêng người né tránh.
"Thôi, hai Alpha ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, càng nghĩ càng thiểu năng trí tuệ." Phương Du đút hai tay vào túi quần, đi vòng quanh đường chạy về phía trước.
"Du ca, mày thay đổi rồi, mày không yêu tao nữa." Kha Lâm đặt tay phải lên ngực trái, rưng rưng nước mắt.
Phương Du không quay đầu nhìn cậu ta, vẫn chậm rãi tản bộ, vân đạm phong khinh quăng lại một câu, "Diễn viên."
Hai người đi bộ trên sân thể dục đến 9 giờ rưỡi, lúc này mới quay trở lại ký túc xá.
Các bạn cùng phòng khác đều đã về, năm ba tụ lại trò chuyện rôm rả. Phương Du theo bản năng nhìn về phía giường của Trì Hoài. Tên chó má này đang cắm tai nghe ngồi khoanh chân trên giường, máy tính đặt trên đùi, chắc đang xem phim, vẻ mặt "cả thế giới này chỉ có mình tao là cao lãnh nhất".
Ha hả, bây giờ thì ra vẻ người lớn, còn lúc ở lớp một thì quấn lấy anh, gào thét đòi tranh giành vị trí số một với vẻ thiểu năng trí tuệ đâu rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT