Lúc trước khi tốt nghiệp đại học, nguyên chủ vì muốn kiếm tiền lo thuốc men cho mẹ mà đã tham gia vào showbiz, bị Đường Vũ Quân giật dây mà ký hợp đồng với Hắc Tinh truyền thông, đáng tiếc tâm tư nguyên chủ đơn thuần không biết mình ký xuống chính là một hợp đồng bá vương, 3 năm tới hắn bị Đường Vũ Quân buộc phải ăn vạ, trở thành một con chuột chạy qua đường mà người người chán ghét, thanh danh cũng bị huỷ hoại.

Đường Vũ Quân sai khiến cậu chẳng khác gì con bò, chỉ cần có công việc sẽ sắp xếp không cần biết nhân vật có thích hợp hay không.

Nguyên chủ loay hoay như một con chó để khiến con ty hài lòng, nhưng ngoài trừ rước lấy một thân đầy tai tiếng thì không có gì, còn bị công ty đòi nợ lên 171 vạn.

Dựa vào việc ăn vạ níu kéo để có được tài nguyên có hạn, Đường Vũ Quân không hài lòng với điều này, vừa lúc mấy ngày trước tại buổi tiệc rượu gặp Hoàng Đổng xem qua hơn 50 tuổi nhìn trúng Giang Lập Cảnh, Đường Vũ Quân liên đưa hắn đến ôm đùi Hoàng Đổng, về chuyện ôm như thế nào người trưởng thành điều hiểu rõ.

Nguyên chủ luôn nghe lời từ trước đến nay lại thay đổi thái độ, kiên quyết không muốn tranh giành tài nguyên bằng cách này.

Hai người vì việc này đã xảy ra tranh cãi không nhỏ.

Làm việc và suy nghĩ quá nhiều nên cơ thể không chịu nỗi, vào ban đêm nguyên chủ ngủ thì đã không còn tỉnh lại nữa, đúng lúc này thì Giang Lập cảnh xuyên qua tiếp quản thân thể này.

Hơi sửa sang lại ký ức một chút, Giang Lập Cảnh liền tiếp nhận được thân phận hiện tại của chính mình, có thể lấy việc sống lại thêm một lần nữa cũng coi như không tồi.

Kiếp này Giang Lập Cảnh muốn đối tốt với bản thân mình một chút, không cần phải vì công việc mỗi ngày mà phải liều mạng vất vã, hắn muốn sống một cách tự tại, mỗi ngày đúng giờ ba bữa cơm, khoẻ mạnh sống đến 99 tuổi.

171 vạn kia với năng lực của Giang Lập Cảnh thì có rất nhiều cách để trả lại.

Hắn rũ mắt nhìn đôi tay mảnh khảnh và khoẻ mạnh của mình di chuyển trên màn hình điện thoại, lần lượt thu đầu từ kẻ này đến kẻ khác.

Sau khi chơi xong trò chơi, Giang Lập Cảnh cảm nhận được trong thân thể này lưu lại một tàn niệm mãnh liệt, nội tâm cậu nghĩ: “Tôi tiếp nhận thân thể này của cậu, nếu cậu còn có tâm nguyện nào còn tiếc nuối tôi sẽ hoàn thành nó giúp cậu, hãy yên tâm mà an nghỉ đi”.

Tâm nguyện của nguyên chủ rất đơn giản,  một là chiếu cố chăm sắc mẹ của hắn thật tốt, hai là hắn muốn lấy được giải thưởng ảnh đế.

Ngày từ đầu nguyên chủ đã vì tiền mà tham gia giới giải trí, nhưng mà mấy năm nay nguyên chủ lại cảm thấy thích việc đóng phim, hắn làm diễn viên, muốn trải nghiệm cuộc đời của những nhân vật khác nhau.

Rời khỏi suy nghĩ nội tâm, cảm giác cơ thể như trút hết gánh nặng, chấp niệm trong cơ thể dường như đã tiêu tán một chút.

_____

Ba ngày sau, hai thiếu niên đi tới tiểu khu thuỷ tạ, trong đó một người tay cầm camera, một người khác trong tay cầm sổ và bút.

Hai người bọn họ là PD và cameraman của ‘Xông lên bạn tôi ơi’, chịu trách nhiệm phụ trách Giang Lập Cảnh.

Hai người khiên thiết bị tiến vào thang máy, oán giận nói: “Ngươi nói chúng ta sao lại xui xẻo như thế, bị phái tới quay cùng với Giang Lập Cảnh này? Nghe nói lần trước cậu ta quay một bộ phim chỉ vì quần áo không hợp liền mắng cho cô bé phụ trách đến khóc luôn. Hôm nay chúng ta đến muộn, một hồi không chừng lại bị mắng tới mức nào đâu”.

Người đi cùng cũng thở dài nói: “Ai bảo chúng ta là người mới chứ, hy vọng lát nữa tâm tình của Giang Lập Cảnh tốt, có thể mắng ít vài câu”. Hôm nay đến trễ, chủ yếu là có người gây tai nạn trên đường cao tốc làm kẹt xe, dẫn tới bọn họ phải tới muộn.

Cửa thang máy mới vừa mở ra, liền thầy Giang Lập Cảnh đang đứng ở cửa đang xách theo hành lý, hai người thấy vậy liền bất ngờ. Không nghĩ tới Giang Lập Cảnh sẽ chuẩn bị xong sớm như vậy, nhớ tới mấy lời trong thang máy, có vẻ hơi chột dạ mà chào hỏi: “Chào thầy Giang”.

Giang Lập Cảnh cũng khách khí mà đáp lại: “Chào, chúng ta hiện tại có thể xuất phát rồi đúng không?”.

Cameraman cùng với PD nói: “có thể”. Nói xong lại nhìn về phía hành lý của Giang Lập Cảnh mà nhịn không được hỏi: “Thầy Giang à, cậu chỉ có một rương hành lý này thôi sao?”.

Chương trình này của bọn họ muốn quay chụp trong 28 ngày, đi tới các nơi có cả xuân hạ thu đông, một rương hành lý ấy của cậu có vẻ không đủ quần áo để thay.

Giang Lập Cảnh nói: “Không sai biệt lắm, không phải tôi mới ký có 3 tập thôi sao".

Hắn xem qua địa điểm của hành trình lần này, 3 tập đầu chủ yếu là đi mấy nơi có thời tiết ấm áp là chính nên rương hành lý này của hắn đủ dùng rồi.

Nói xong Giang Lập Cảnh xách theo hành lý tiến vào thang máy.

Cameraman và PD: Cứ như vậy sao? Không mắng bọn họ chuyện đến trễ hả?

Mấy người đi ra khỏi tiểu khu, Giang Lập Cảnh tới bến ngoài tiểu khu đột nhiên nói: “Dừng một chút”.

PD hai người liếc nhau, nghĩ thầm xong đời rồi, muốn bắt đầu gây sự rồi.

Tuy nghĩ như thế, nhưng xe vẫn dừng lại, trong đó PD âm thanh yếu ớt mà nói: “Thầy Giang, chúng ta….”

Giang Lập Cảnh xuống xe, tự nhiên mà quay đầu lại hỏi một câu: “Ăn sáng chưa?”

“….” Hai người sững sốt, theo bản năng nói: “Chưa…”

Hai người bọn họ sáng sớm trời còn chưa sáng đã xuất phát, đúng thật là chưa có gì vào bụng.

Giang Lập Cảnh hơi gật đầu, không đến 3 phút cậu liền mang 4 phần bữa sáng mà trở lại, ngoại trừ 2 phần cho PD bọn họ, còn có 1 phần cho bác tài xế, hắn cười nói: “ Mọi người ăn thử đi, đồ ăn sáng của quán này không tồi đâu”

Cameraman và PD nhìn bánh bao và sữa đậu nành trước mặt, mà biểu tình ngoài ý muốn. Nhìn vào nét mặt của đối phương khi nhận bữa sáng, đôi mắt hoa đào hẹp dài híp lại, thời điểm mà đôi mắt híp lại dễ dàng làm cho người ta cảm thấy áp bức nhưng giữa lông mày lại có chút bình thản tự nhiên, nụ cười trên mặt không có phân nữa sự giả dối, làm người ta không khỏi sinh hảo cảm.

Này cũng thật là dễ ở chung nha, nhìn không ra bộ dáng kiêu ngạo, ương ngạnh như lời đồn.

Sau đó nghĩ lại cũng đúng, showbiz thật thật giả giả lại có mấy phần là thật, việc tung lời đồn hãm hại người khác cũng không hiếm lạ gì.

Dù sao Giang Lập Cảnh tính tình tốt cũng được, với công việc của bọn họ cũng có chỗ lợi, đỡ phải lo lắng cả ngày bị mắng.

Mấy người ở ven đường giải quyết xong bữa sáng, Giang Lập Cảnh lại ngồi trên xe nghe tổ tiết mục trình bầy chi tiết về chương trình, trước đi đến chỗ tập hợp.

Trên đường cùng PD cũng hỏi Giang Lập Cảnh một số câu hỏi theo thẻ nhiệm vụ mà đạo diễn đưa, cameraman và PD nhắc nhở: “Mấy câu hỏi trên thẻ nhiệm vụ này có thể sẽ không ổn một chút, mong thầy Giang thứ lỗi”

Giang Lập Cảnh thái độ bình thản nói: “Yên tâm đi, tôi hiểu mà”. Nhiệm vụ lần này cũng không phải do 2 người bọn họ chuẩn bị, dù có các vấn đề sắc bén hay khó xử thì làm khó bọn họ có ích gì.

Mấy câu hỏi trước đều khá dễ trả lời, khi đến câu cuối trước tiên cả hai đều thoáng nhìn Giang Lập Cảnh mà gửi đến cậu ánh mắt cổ vũ.

“Vậy cậu có sợ gặp phải khách mời mà khiến cậu phải sợ trong chương trình không? Ví dụ những người cậu đã từng làm khó dễ lúc trước?”

Giang Lập Cảnh suy nghĩ rất nghiêm túc mà nói: “Hẳn là bọn họ sẽ tương đối sợ hãi đi, sợ tôi gây chuyện với họ”

Cameraman và PD lần lượt hiện lên vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới Giang Lập Cảnh sẽ tự nhiên mà trả lời như vậy.

Cameraman và PD tiếp tục hỏi: “Kia nếu là thực sự gặp gỡ người từng bị gây khó dễ, cậu sẽ xin lỗi người ta chứ?”

Câu hỏi ngày càng hố người, trả lời như thế nào cũng là sai, hai người bọn họ lo lắng Giang Lập Cảnh phủi tay mà bỏ chạy.

Không nghĩ tới Giang Lập Cảnh hơi suy nghĩ một chút mà nói: “Tại chỗ này tôi thành thật gửi lời xin lỗi đến nhưng nghệ sĩ đã bị tôi làm khó dễ, về sau hẳn sẽ không có chuyện như vậy nữa”

PD dừng một chút, nhạy cảm mà bắt được điểm mấu chốt, bọn họ lập tức được điều này hẳn là sẽ hot đây, liền tiếp tục đặt câu hỏi: “Thầy Giang, cái gì gọi là ‘hẳn là’ chẳng lẽ về sau sẽ còn kéo dẫm(1) làm khó dễ nữa sao"

(1) níu kéo dẫm đạp

Giang Lập Cảnh cười một cách ôn hoà: “Tôi chỉ có thể nói, chủ quan tôi sẽ không làm khó dễ bất kì ai nữa. Nhưng mà nghệ sĩ và phòng truyền thông của công ty là hai bộ phần độc lập, tôi không có quyền can thiệp vào bộ phận truyền thông cũng như dẫn dặt ngôn luận”

Trong lòng PD chửi thề một tiếng, cái này là muốn xé rách mặt với công ty sao? Người còn lại lập tức tắt camera hỏi: “ Thầy Giang, hai câu cuối cậu vừa nói hình như có hơi không thích hợp lắm?”

Đáp lại cảm tình phần ăn sáng lúc nãy, bọn họ sẽ lặng lẽ cắt cuộn phim đến đoạn ‘không phải’, đến chỗ đó cũng có chút nhiệt rồi chắc đạo diễn sẽ không nói gì.

Khúc sau quá bạo cmn rồi

Giang Lập Cảnh lắc đầu: “Cảm ơn, không cần, cứ để như vậy là được"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play