Lộc Hi vô thức ôm lấy cổ người đàn ông, đồng thời cũng nhìn rõ được gương mặt anh. Quả nhiên, anh vừa từ sự kiện bên Trùng Khánh trực tiếp chạy tới đây, không chỉ chưa tẩy trang, mà quần áo vẫn là bộ vest anh mặc khi tham gia hoạt động, chỉ là đã cởi áo khoác ngoài.
Hoạt động ở Trùng Khánh kết thúc lúc hơn ba giờ, giờ này mới đến được Hoành Điếm. Nghĩ đến đoạn đường xóc nảy gần năm tiếng đồng hồ ấy, lòng Lộc Hi không khỏi đau xót. Cô nhẹ giọng hỏi:“Anh mệt không?”
Thẩm Vi Thanh thành thật gật đầu:“Mệt.”
Ngay sau đó, giọng anh dịu lại, nói tiếp:“Nhưng chỉ cần được nhìn thấy em, chút mệt này chẳng là gì.”
Ngực Lộc Hi bỗng chốc ngọt ngào, cô chậm rãi điều chỉnh tư thế, vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào vai anh, cả người chui vào lòng anh như con mèo nhỏ tìm nơi trú ấm. Thẩm Vi Thanh sững người vài giây, lúc này mới nhớ ra — cô vẫn còn nhớ lời anh nói hôm đó.
Để anh được ôm cô một cái thật tốt.
Cảm giác trong lòng Thẩm Vi Thanh lúc này giống như bị cô hòa tan thành một ly chocolate nóng ngọt ngào, mềm mại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play